Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay cả bà Chu vốn muốn cãi nhau một trận, cũng lập tức bắt lấy Triệu Quế Hoa: “Cửa hàng thực phẩm còn cung cấp gà cơ à? Trứng gà này bà mua ở đâu vậy? Sắp Tết rồi, có tăng giá không! Bà cũng thật là, mua được sao không nhanh chóng chạy về thông báo chứ? Chúng ta là chị em hàng xóm già rồi mà.”
Triệu Quế Hoa: “Ha.”
Minh Mỹ đi vệ sinh về, nhìn thấy màn này, cô sợ đến ngây cả người.
Bà Chu vừa nhìn thấy Minh Mỹ là lại nghĩ đến câu ‘Bắt chó đi cày’, lập tức mở miệng châm ngòi ly gián: “Ôi Quế Hoa à, bà xem con dâu út này của bà đanh đá đến mức nào kìa, tôi làm người bề trên nên nói hai câu, chỉ dạy cho nó làm con dâu nhà người ta thì nên thế nào, mà con bé lại mắng tôi, nói thật tố chất như vậy thật là không được. Khu tập thể chúng ta còn chưa từng xuất hiện người có đạo đức hư hỏng như vậy, không tôn trọng người già và người bề trên gì cả, bà phải phê bình con bé cho thật tốt. Những người trẻ này, không thể bỏ mặc chúng nó làm càn được.”
Triệu Quế Hoa trợn trắng mắt: “Bà có thể im miệng được rồi đó, đừng nói là khu tập thể chúng ta, ở trong con đường này, ai mà chẳng biết mẹ chồng Chu bà đây làm gì cũng không được, ăn cũng không đủ, mà miệng thúi thì nhất làng? Bà ít xen vào việc nhà tôi đi, con người bề trên? Bà là người bề trên của ai chứ? Sao bà lại trở thành người bề trên của con dâu tôi rồi? Bà thật sự không coi mình là người ngoài mà! Giữ lại chút mặt mũi đi có được không? Nếu còn để tôi nhìn thấy bà bắt nạt người nhà tôi, tôi sẽ xé cái miệng thúi của bà ra!”
Triệu Quế Hoa hiểu rất rõ bà Chu, không hề sợ hãi một chút nào, ào ào mà mắng chửi.
Bà còn lạ gì chứ? Nếu bạn cho người này một chút mặt mũi, hùa theo bà ta nói một câu, bà ta có thể ở bên ngoài hạ thấp bạn đến chết, thậm chí còn đấm thêm vào mặt bạn. Đây chính là sự ghê tởm của con người này. Triệu Quế Hoa không hề khách khí: “Bà tác oai tác quái ở nhà bà thế nào cũng không ai thèm quản bà, nhưng muốn đến bắt nạt con dâu nhà tôi thì không được.”
Minh Mỹ chớp chớp đôi mắt to, lập tức tiến lên: “Mẹ, con có mẹ chồng như mẹ thật là tốt, con biết mẹ là người rõ ràng, hiểu lý lẽ, không giống những người có tư tưởng lạc hậu kia. Có mẹ làm mẹ chồng thật đúng là may mắn của con.” Lập tức gọi Trang Chí Hi đang xem trò vui tới: “Anh Chí Hi, nhanh tới xách đồ đi nào.”
Cô giao đồ Triệu Quế Hoa mua về cho Trang Chí Hi, bản thân thì kéo cánh tay Triệu Quế Hoa mà cáo trạng, mềm yếu nói: “Mẹ à, mẹ không biết đâu, con rất thảm, vừa ra khỏi cửa đã gặp thím này, thím ấy chỉ trích con đóng cửa, mẹ nói xem trời lạnh này con có thể không đóng cửa sao? Tản nhiệt, đốt than không cần tiền sao? Hơn nữa con và anh Chí Hi cũng đã là vợ chồng hợp pháp, ở chung phòng cũng không được sao? Vậy còn tàn nhẫn hơn cả thời phong kiến nữa, thím ấy quá ức hiếp người khác rồi, ôi!”
Cả người cô đều muốn tựa hết vào người Triệu Quế Hoa, uất ức nói: “Mẹ, mẹ phải ra mặt cho con.”
Khóe miệng Triệu Quế Hoa giật giật, nói: “Con buông tay ra nói chuyện cho đàng hoàng!”
Minh Mỹ không chịu buông tay, cười tủm tỉm: “Mẹ, thím này quá hung dữ, con ở bên cạnh mẹ mới có cảm giác an toàn được.” Minh Mỹ cáo mượn oai hùm hừ một tiếng với bà Chu!
Trang Chí Hi lảo đảo một cái.
Chậc chậc!
Cho dù tự nhận da mặt của mình cũng không mỏng, nhưng Trang Chí Hi vẫn cảm thấy bản không thể nói mấy lời này với mẹ được. Anh bội phục mà nhìn vợ, cảm thấy vợ anh quả nhiên có chút năng lực.
Đây không phải suy nghĩ của mỗi mình Trang Chí Hi, bà Chu xoa xoa cánh tay, cảm thấy da gà nổi lên rơi đầy đất, bà ta còn nhớ rõ bốn chữ ‘Bắt chó đi cày’ và nụ cười giấu đao vừa rồi, bây giờ lại giả vờ là cừu nhỏ bị bắt nạt à?