Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới đây, Ninh Hàn đắc ý nhếch môi, dẫn em trai em gái ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi vê nhà, bước đi chỉ thiếu mỗi nước lục thân không nhận.
Mới đi về gần tới nhà, ba anh em đã ngửi thấy mùi thơm phức bay ra từ trong nhà, trong đó xen lẫn mùi thịt rất rõ ràng.
Ba anh em đều có chung ý tưởng che cái bụng đã sôi lên ùng ục, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, gấp gáp chạy nhanh vào nhà.
Vừa chạy còn vừa nhỏ giọng hoan hô.
“Mẹ làm thịt!”
“Mau về nhà ăn thịt thôi!”
“Thịt thịt thịt!” Ninh Tại Tại cũng nhỏ giọng hô theo hai anh trai.
Tiếng hô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, giống y như kẻ gian.
Hiển nhiên là mấy anh em đều đã được người lớn trong nhà giáo dục tốt, biết trong nhà có thứ gì tốt cũng không được lớn tiếng rêu rao, tránh cho bị người nghe thấy, muốn tới cướp mất.
Dù có chạy nhanh hơn nữa, hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng cũng không quên dẫn theo em gái chân ngắn không chạy nhanh được.
Tiểu Tại Tại được hai anh trai mỗi người một bên, gần như là bế bé đi vào nhà, hai chân ngắn nhỏ còn đạp đạp trong không khí mấy cái.
Vừa vào nhà, ba anh em thấy mẹ đang bưng hai đĩa đồ ăn đã nấu xong từ trong bếp đi ra, đặt lên bàn gỗ trong gian nhà chính.
Tô Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn thấy bọn trẻ trở lại, dịu dàng cười nói: “Các con trở về rồi à, mẹ đun xong nước rồi, mau đi rửa tay rồi vào dùng cơm đi.”
“Dạ vâng ~ “
Mấy bạn nhỏ kéo dài âm cuối đáp lại, cùng chạy bịch bịch bịch vào trong phòng bếp, đứng ở trước chậu nước đã đổ nước hơi âm ấm rửa tay.
Lúc rửa tay xong trở lại, bọn họ thấy bên bàn cơm nhiều thêm một bóng dáng lén lén lút lút, đưa bàn tay bẩn thỉu ra định ăn vụng thịt.
Tiểu Tại Tại lập tức nâng cao tinh thần chính nghĩa đứng ra tố cáo: “Mẹ ơi, Anh ba ăn vụng thịt thịt, anh ấy chưa rửa tay!”
Tô Hân Nghiên đang xoay người xới cơm, nghe thấy những lời này, cô ấy lập tức nghiêng đầu sang nhìn, tuy ánh mắt của cô ấy vẫn ôn hòa dịu dàng, nhưng lại khiến Ninh Hiên chưa rửa tay đã định ăn vụng nổi hết cả da gà.
Trực giác nói có nguy hiểm.
Vèo, bóng dáng nho nhỏ lập tức biến mất khỏi bên bàn cơm.
Sau đó, trong phòng bếp truyền ra tiếng nước đổ rào rào, còn cả giọt nước tràn ra từ cửa phòng bếp.
“Mẹ xem, con rửa tay rồi.”
Ninh Hiên mang theo cả người ướt nhẹp đi ra khỏi bếp giơ bàn tay trắng tinh ra cho Tô Hân Nghiên xem như dâng báu vật.
“...” Nhìn dáng vẻ này của con thứ ba, Tô Hân Nghiên nhất thời trầm mặc, vẫn là Ninh Hàn ngay thẳng nói ra lời phàn nàn trong lòng cô ấy.
“Em tiện thể tắm luôn đấy à?”
“Tắm tắm.” Tiểu Tại Tại ngây thơ nói phụ họa theo.
Trẻ con ở tuổi của bé rất thích bắt chước người ta nói chuyện, cũng không cần biết xem những lời này có ý nghĩa gì.
“Các con ăn trước đi, mẹ giúp tiểu Hiên tìm quần áo thay.”
Tô Hân Nghiên dặn dò mấy đứa trẻ, sau đó dẫn con thứ ba đi vào trong phòng thay đồ.
Tuy nói mùa hè nhiệt độ cao, nhưng mặc quần áo ướt cũng rất dễ bị cảm lạnh, ở cái thời đại đặc biệt thiếu lương thực thiếu thuốc men ở trong nước này, mua thuốc còn khó hơn lên trời, nên cô ấy không dám để bọn trẻ bị bệnh.
Mẹ rời đi, Ninh Hàn chính là lão đại.
Cậu tự giác đảm đương trách nhiệm của người lớn, dẫn em trai em gái ngồi vào bên bàn ăn.
Tô Hân Nghiên đang xới cơm dở, cậu tiếp tục xới cơm ra, xới cho mỗi người một bát đầy ắp cơm khô, đến Tiểu Tại Tại cũng không ngoại lệ, cậu xới cho em gái một bát đầy, như sợ cơm không đủ, em gái bị đói bụng.
“Mau ăn đi, ăn xong còn phải đi xuống ruộng nhặt lúa.”
Ninh Hàng gắp một miếng thịt lớn cho em gái, lại chan nước thịt cho em gái, để bé tự cầm thìa xúc ăn.