[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Chương 6: Chương 6: Thuật đọc mặt (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Năm cô ấy xuyên không tới đây là năm 1967, nạn đói lớn(*) qua đi chưa được mấy năm, thậm chí rất nhiều nhà còn chưa hồi phục lại từ sau thảm họa đó, cơm ăn cũng không đủ no, cuộc sống trôi qua quá khó khăn.

(*)Nạn đói lớn Trung Quốc (tiếng Trung: 三年大饑荒), chính thức đề cập đến nạn đói kéo dài 3 năm (Trung văn giản thể: 三年自然灾害; Trung văn phồn thể: 三年自然災害), là một giai đoạn thiếu đói từ năm 1958 đến 1961 tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, trong đó các chính sách kinh tế như Đại nhảy vọt, Chiến dịch diệt chim sẻ cùng với thiên tai đã khiến sản lượng nông nghiệp sụt giảm, gây ra nạn đói tại nhiều vùng ở Trung Quốc

Trong hoàn cảnh đó, bản thân nguyên chủ của cơ thể này suýt bị người nhà bán cho một lão già lại bị què chân làm vợ, chỉ vì sính lễ năm cân thô lương.

Đều nhờ nguyên chủ may mắn, nghe lén được tin tức này trước đêm xuất giá nên bỏ chạy đi ngay trong đêm, còn gặP được nam chủ là quân nhân về quê thăm người thân ở giữa đường, nguyên chủ cứng rắn xin đối phương giúp mình thoát khỏi hiểm cảnh, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh lại đổ cho đối phương làm tổn hại đến danh tiếng của mình, đòi sống đòi chết muốn gả cho đối phương.

Cũng gặp may là nam chủ có nhân phẩm tốt, sẵn sàng chịu trách nhiệm trong trường hợp này.

Đương nhiên, người ta làm vậy cũng có là có cân nhắc riêng của mình.

Lúc ấy, vợ trước của nam chủ lâm bệnh nặng chết được hơn một năm, nhưng đứa con nhỏ nhất chỉ mới hơn hai tuổi, sức khỏe của mẹ già trong nhà lại không tốt, suốt ngày bệnh nặng liệt giường.

Năm xưa nhà bọn họ chạy nạn tới đây, ngoài hai mẹ con ra không còn người thân khác, anh lại ở nơi đóng quân quanh năm suốt tháng, không thể chăm lo cho chuyện trong gia đình, quả là cần tái giá lấy một người vợ khác về nhà hỗ trợ chăm sóc gia đình.

Nguyên chủ gặp lại gặp được đúng lúc.

Nhưng người ta cũng không gài bẫy cô ta, trước khi cưới đã nói rõ tình hình trong nhà mình với cô ta, xem cô ta có sẵn sàng gả hay không.

Nếu sẵn sàng, cô ta cần giúp nhà trai chăm lo gia đình, tương ứng với đó, đối phương cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng, chưa đề cập tới những chuyện khác, ít nhất là vẫn có thể đảm bảo cho vợ ăn no mặc ấm.

Ở thời đại này, ăn no mặc ấm đã là lời hứa tốt nhất rồi.

Theo quan điểm của Tô Hân Nghiên, đây được coi là một giao dịch hôn nhân rõ ràng và công bằng, nam chính không những không mắc nợ nguyên chủ, mà còn có ơn với cô ta, cứu cô ta trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Nhưng không hiểu đầu óc của nguyên chủ bị làm sao.

Sau khi gả cho nam chủ, cô ta lại tin vào lời mê hoặc của đám người nhà như sài lang hổ báo của mình, giúp đỡ cho đỡ đệ ma(*).

(*) Đỡ đệ ma: là một thuật ngữ trên internet dùng để chỉ người sinh ra trong một gia đình nhiều con, do chịu ảnh hưởng bởi khái niệm gia đình từ khi còn nhỏ, anh chị em trong gia đình sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ người đó, thậm chí là chu cấp cho người đó tất cả mọi thứ.

Không chỉ mạnh tay lấy đồ từ nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ trợ cấp cho đám em trai của mình, còn đối xử thô bạo với con riêng, bắt nạt mẹ chồng để chiếm tiền tiêu vặt do nam chủ gửi về nhà.

Dù sao, có những chuyện độc ác gì làm được, cô ta đều làm hết.

Để chuyện này không bị bại lộ, cô ta còn lấy sự an nguy của mẹ chồng và con riêng ra để đe dọa đôi bên, 『 ép 』 bọn họ giả vờ hòa thuận ở trước mặt nam chủ.

Nam chủ bị che mắt mấy năm, chờ đến khi nhận ra có điều không ổn, mọi chuyện đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.