Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Câu chuyện thì đa dạng, bao gồm cả cổ đại với hiện đại, còn có không ít chuyện “Ngụ ngôn Aesop” được cải biên lại, nhưng cho dù là bối cảnh gì thì giá trị thể hiện đều mang tính tích cực.
Hoạ báo mà Tô Đình mua về khá nhiều, nhưng trên thực tế một kỳ hoạ báo tính cả bìa cũng chỉ có hai mươi trang, mấy chục quyển hoạ báo, xem một buổi chiều cũng gần xong.
Nhưng đọc hết cũng vô ích, muốn bản thảo được nhận, cô còn phải suy nghĩ cân nhắc đến phong cách vẽ cùng cốt truyện, trong đầu cô đã có sẵn ý tưởng cho phần sau, trong khi phần trước vẫn còn đang viết.
Cô cắt đôi tờ giấy A4 mỏng thành hai nửa, dùng kim ghim lại rồi luồn chỉ để làm một cuốn sổ vẽ đơn giản, sau đó mỗi ngày cầm theo cuốn sổ với cây bút đi khắp nơi để ký họa, tranh vẽ ra cũng không tệ.
Nhưng Hà Diễm mới là người cô vẽ nhiều nhất, cả hai dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Hà Diễm cũng cam tâm tình nguyện làm người mẫu cho cô, cậu nhóc này có rất nhiều biểu cảm, nhưng đó chỉ là lúc đầu, sau khi nhìn mấy bức tranh Tô Đình vẽ mình, cậu nhóc bỏ cuộc.
Cậu nhóc trên tranh, rất xấu!
Để dỗ dành cậu nhóc, Tô Đình đã đặc biệt lao vào làm việc rồi đưa cho cậu nhóc một phiên bản Q (anime) của Tiểu Hạ Diễm, đồng thời giải thích đó là vấn đề phong cách vẽ, không phải là cậu nhóc xấu.
Nhìn Tô Thành xin lỗi chân thành, Hạ Diễm miễn cưỡng quyết định tha thứ cho cô, vươn tay lấy bức tranh Q cô đưa cho mình.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn cái Hạ Diễm lại tức giận: “Con mới không làm nũng! Con cũng sẽ không khóc! Còn tỏ ra đáng yêu, con mới không làm như vậy, biểu cảm kỳ quái như vậy!”
Một bộ Q có tổng cộng 6 bức, mỗi bức lấy Hạ Diễm làm chủ đề, ăn, ngủ, làm bài tập, làm nũng, bán manh, khóc nữa.
Bán manh: tỏ ra cute, đáng yêu
Ba bức đầu tiên thì không sao, nhưng ba bức cuối lại khiến Hạ Diễm vô cùng bất mãn.
Tô Đình nghe xong rất ngạc nhiên: “Con biết được nhiều từ như vậy hả?”
Hạ Diễm cảm thấy mình bị bắt nạt, cả người phồng thành cá nóc.
Tô Đình vừa thấy thế liền thu lại, an ủi nói: “Con không thấy mấy bức này rất dễ thương sao? Đây đều là Tiểu Diễm trong mắt mẹ, con không vui sao? Mẹ đã mất cả đêm mới vẽ xong bộ này đó.”
“Đương nhiên…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Diễm đã nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tô Đình, lời đến miệng liền đổi: “Cũng không phải ghét…” Nhìn kỹ thì bức vẽ vẫn rất đẹp, đương nhiên, nếu không có ba bức sau thì càng đẹp hơn, làm nũng bán manh lại còn khóc, rất ảnh hưởng đến hình tượng của cậu nhóc.
Tô Đình nhân cơ hội hỏi: “Vậy con đừng giận mẹ được không?”
“Con vốn cũng không giận mẹ.” Cậu nhóc chỉ là cảm thấy cô vẽ cậu nhóc rất xấu, không muốn làm người mẫu cho cô nữa.
Giây tiếp theo, Hạ Diễm chợt nghe Tô Đình hỏi: “Vậy sau này con có còn nguyện ý làm người mẫu cho mẹ không?”
Hạ Diễm biểu cảm khó xử.
“Ai, mẹ vừa mới học vẽ tranh, vẽ cũng không đẹp lắm, con không muốn làm người mẫu cho mẹ cũng không sao…”
Hạ Diễm hít sâu một hơi rồi nói: “Con cho mẹ vẽ.”
“Hả? Cái gì?”
Hạ Diễm giọng ồm ồm lặp lại: “Con nói con cho mẹ vẽ, vẽ không đẹp cũng không sao.” Vẽ thì vẽ, cùng lắm thì về sau cậu nhóc sẽ không xem mấy bức tranh của mẹ vẽ.
Không nhìn thấy thì coi như không biết.
“Tiểu Diễm.”