Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay họ rất ít giao lưu với nhau, vấn đề không phải ở Hạ Diễm, mà là ở Tô Đình. Mặc dù trước khi xuyên không cô không có người thân, cũng không có nhiều bạn tốt, nhưng cô vẫn không thể giống như đông đảo nữ chính xuyên không trong nhiều tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đây, chấp nhận chuyện xuyên vào một cuốn sách, nhanh chóng thay đổi danh tính. Cô hy vọng mình đang mơ, khi tỉnh dậy có thể xuyên trở về. Vì vậy, cô rất chán nản, nằm trên giường lười vận động. Vừa vặn nam chính không có ở bên cạnh, Hạ Diễm lại là một đứa trẻ, không thể nhạy bén nhận ra sự thay đổi của cô nên cô tự nhiên buông thả, tinh thần sa sút.
Trong tình huống này, cô căn bản không có ham muốn giao tiếp với người khác.
Cũng vì điều này, khi Tô Đình sốc lại tinh thần đối mặt với thực tế, quan tâm hỏi han tình hình trong trường của củ Hạ Diễm đã khiến cậu bé rất kinh ngạc.
Đứa trẻ 6 tuổi không giỏi che giấu cảm xúc của bản thân. Tô Đình nhìn ra cảm xúc kinh ngạc của Hạ Diễm, không khỏi nghi ngờ câu hỏi vừa rồi của bản thân có phải khiến hình ảnh của bản thân sụp đổ rồi hay không.
Không thể nào, nguyên thân quan tâm đến Hạ Diễm nhiều hơn cô.
Nếu nói là sụp đổ hình ảnh thì trạng thái hai ngày trước đó của cô mới là sụp đổ kia kìa.
Tô Đình đang suy nghĩ, đã nghe thấy Hạ Diễm trả lời: “Vẫn ổn ạ.”
Tô Đình quên đi những suy nghĩ lung tung đó và tiếp tục hỏi: “Nghe giảng có hiểu được không?”
Không phải Tô Đình đánh giá thấp Hạ Diễm mà là trẻ đi học ở thủ đô khá lợi hại.
Tháng 2 cậu ấy mới tròn 6 tuổi và trước khi đến đảo Bình Xuyên vẫn còn đang học lớp ươm mầm. Lớp ươm mầm chính là lớp mẫu giáo sau này. Tuy cũng dạy chữ, dạy toán nhưng dạy rất đơn giản. Ở đảo Bình Xuyên không có lớp mẫu giáo, độ tuổi đi học ở đây cũng không nghiêm ngặt. Nói là sáu tuổi lên tiểu học nhưng trên thực tế bốn năm tuổi cũng có thể đưa con đi học tiểu học, chỉ cần đứa trẻ có năng lực tự lo liệu cơ bản thì trường học đều nhận.
Vốn Hạ Diễm ở tuổi này, tháng 9 vào lớp 1 cũng chưa muộn, dù sao nguyên thân tạm thời không có việc làm nên có thể chăm sóc cậu nhóc. Nhưng Hạ Đông Xuyên không biết là sợ con trai mải chơi hay là không yên lòng về nguyên thân, hộ khẩu vừa làm xong liền đứa Hạ Diễm đi học tiểu học.
Bây giờ đã là tháng tư, chương trình học của học kỳ hai của lớp một đã gần học được một nửa, mà hơn nửa tháng trước Hạ Diễm vẫn còn ở lớp ươm mầm, không theo kịp là cái chắc.
Mặt Hạ Diễm đỏ lên, nhưng cậu nhóc không chịu thừa nhận mình không hiểu chút nào, nói: “Hiểu một chút.”
Tô Đình ồ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa. Cô cảm thấy với tình huống của Hạ Diễm, Hạ Đông Xuyên có lẽ sẽ cho cậu nhóc học lớp một vào tháng 9, nửa học kỳ này để cậu nhóc thích nghi với nhịp điệu của trường tiểu học thôi. Cho nên Hạ Diễm hiểu nhiều hay ít cũng không quan trọng, dù sao đây cũng không phải là chuyện mẹ kế tạm thời như cô nên lo lắng, vì vậy cô yên tâm tiếp tục ăn cơm.
Ngược lại, Hạ Diễm khi nhìn thấy cô im lặng, trong lòng cồn cào cả lên.
Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!
…
Sau khi ăn xong, Tô Đình tự giác cầm hộp cơm đi vào bếp.
Ngôi nhà này là do quân đội phân cho sau khi nguyên thân và Hà Đông Xuyên kết hôn.