Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô như là không phản ứng kịp, đưa tới cho anh, ngay sau đó cúi đầu “Ôi ôi?” một tiếng, bày tỏ nghi vấn.
“Tôi cầm.”
Tô Đình phản ứng kịp, buông ra tay: “A cảm ơn.”
Hạ Đông Xuyên không nói nữa, một tay nhấc túi quân trang, một tay cầm hoa quả, đi nhanh về phía khu tập thể.
Tô Đình xoay người, đánh giá anh từ phía sau.
Dáng người anh rất cao, đoán chừng ít nhất 1m8, dáng người là dáng tam giác điển hình, vai rộng hẹp eo, đôi chân dài được bao trùm bởi quần màu xám xanh.
Kỳ thật nhìn dáng vẻ của Hạ Diễm, dáng vẻ của Hạ Đông Xuyên chắc là không kém, cho dù chưa anh tuấn đẹp trai mấy, nhưng có ngũ quan đoan chính, chỉ tiếc là để râu.
Cô thích tiểu thịt tươi trắng nõn tinh xảo, không thưởng thức nổi người có râu ria xồm xoàm con người rắn rỏi.
Nhưng cô nghĩ lại, Hạ Đông Xuyên là tiểu thịt tươi hay là con người rắn rỏi, thì có liên quan gì với cô? Trong tiểu thuyết nguyên thân dùng ba năm vẫn chưa thể hâm nóng trái tim của anh, chẳng lẽ cô vẫn còn trông cậy vào có thể khiến anh vừa gặp đã yêu?
Nếu không thể trông cậy vào, dáng vẻ kia của anh không phù hợp với thẩm mỹ của cô, chẳng lẽ không phải càng thêm lợi cho cô phong tâm khóa ái*, qua loa đến tận cuối cùng sao?
*Phong tâm khóa ái: có nghĩa là đóng chặt trái tim không yêu bất cứ ai.
Thấy Tô Đình không theo kịp, Hạ Đông Xuyên dừng bước, nghiêng người hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không!”
Tô Đình nhanh chóng phản ứng kịp, bước nhanh đuổi theo.
Người không nhận ra Hạ Đông Xuyên không chỉ có Tô Đình, cảnh vệ ở trạm gác cũng ngăn anh lại, hỏi tên mới cho vào, khu tập thể chỉ cho phép hộ gia đình ra vào, cho dù là quân nhân đóng quân qua đây, cũng cần phải đăng ký xong mới cho đi.
Đợi đến khi vào cổng của khu tập thể, mấy quân tẩu ngồi ở bàn đá cũng không nhận ra Hạ Đông Xuyên, thấy hai người bọn họ đi cùng một chỗ, gọi Tô Đình lại hỏi: “Người đi bên cạnh cô là ai vậy?”
Đến đây, cuối cùng Tô Đình có thể khẳng định vừa rồi không nhận ra Hạ Đông Xuyên không phải do cô, mà là do anh, nếu không sao hết người này đến người khác đều không nhận ra anh vậy?
Xác nhận điểm ấy xong, Tô Đình liền ưỡn thẳng thắt lưng, chỉ vào Hạ Đông Xuyên cười nói: “Ba của Tiểu Diễm, anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ giờ đã trở về.”
Tuy rằng Hạ Đông Xuyên vào khu tập thể ở chưa tới một tháng, nhưng bởi vì có nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nên trước khi tái hôn cũng có không ít quân tẩu trong khu tập thể biết anh hoặc từng gặp anh.
Càng không cần phải nói mấy quân tẩu bên bàn đá kia là khách quen của sân chơi này, gần như mỗi ngày đều đã tới nơi này đưa tin. Trước khi Hạ Đông Xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, sớm muộn gì cũng gặp mặt bọn họ, cho nên tất cả mọi người biết bộ dáng trước khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ là như nào.
Lúc này mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, Trần Thiếu Mai nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Doanh trưởng Hạ anh không cạo râu bao lâu rồi hả?”
Tô Đình nhịn cười nghiêng đầu.
Hạ Đông Xuyên lại trầm mặc một lát sau nói: “... Gần đây bận rộn, không để ý tới.”
...
Mới bốn giờ chiều, mấy người đàn ông đều ở quân doanh, bọn nhỏ đến tuổi đều đến trường học, mấy người phụ nữ ở nhà người có công việc cũng đang làm việc, trong khu tập thể không tính là náo nhiệt, trên đoạn đường về nhà này, thường thường có thể gặp được người đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài.