Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ga trải giường hình chữ nhật thêu song hỷ là mẹ anh chuẩn bị cho bọn họ lúc kết hôn, Tô Đình cực kỳ thích, đến đảo Bình Xuyên xong liền trải nó lên trên giường, đến trước khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn không đổi.
Mà chiếc khăn trải giường chữ nhật màu xanh lam nhạt còn lại này là chuẩn bị cho Hạ Diễm, mặt khác còn có một bộ màu xanh lục nhạt nữa, đang trải trên giường thứ hai.
Trên bàn trang điểm cũng có không ít đồ, Hạ Đông Xuyên giương mắt nhìn lại, nhận ra là một xấp hoạ báo, tạp chí, bên cạnh tạp chí là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, trước kia là kem dưỡng da mỡ con sò, còn có mấy cái dây buộc tóc, một cái băng đô mà mấy cô gái hay dùng.
Lại thêm nữa là trên cái giá ở cuối giường, có hai bộ quần áo của phụ nữ.
Tô Đình mới ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Hạ Đông Xuyên đứng ở cửa phòng ngủ chính, do dự nói: “Cái kia... Đồ của anh đều nằm ở phòng ngủ thứ hai.”
Hạ Đông Xuyên xoay người nhìn qua.
Tô Đình liếm môi dưới, không lo lắng mấy nói: “Không phải buổi tối anh ngủ với Tiểu Diễm ở phòng ngủ thứ hai sao? Hai gian phòng ngủ qua lại không thuận tiện mấy, vừa lúc tủ quần áo của phòng ngủ thứ hai lớn, còn thừa không gian đủ để anh bỏ đồ, tôi liền bớt thời giờ chuyển đồ đạc của anh đến phòng ngủ thứ hai rồi.”
Tuy rằng Hạ Đông Xuyên và nguyên thân đã lĩnh chứng làm đôi vợ chồng thật sự, trước khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ, hai người vẫn là ở dưới một mái hiên gần nửa tháng, nhưng bọn họ vẫn chia phòng ngủ, giữa hai người cũng không giống vợ chồng thật.
Cũng không phải nguyên thân không bằng lòng ngủ với Hạ Đông Xuyên, mà là anh không muốn chạm vào cô ấy, điểm ấy trước khi kết hôn anh đã nói rõ ràng với nguyên thân, chỉ là nguyên thân không tin, cảm thấy lâu ngày biết lòng người, cô ấy sẽ có thể sưởi ấm trái tim Hạ Đông Xuyên.
Hai người lĩnh chứng tại quê của nguyên thân, sau khi về thủ đô ở hai ngày, nhân tiện đón Hạ Diễm về.
Lúc đó hai người từng ở cùng một phòng ngủ, nhưng buổi tối không hề xảy ra chuyện gì. Khi đến đảo Bình Xuyên, hai người lại trực tiếp chia phòng.
Nguyên thân không ngăn cản chuyện chia phòng, nhưng kiên quyết không đồng ý cho Hạ Đông Xuyên chuyển hành lý vào phòng ngủ thứ hai. Cô ấy nghĩ chỉ cần quần áo ở đây, mỗi ngày Hạ Đông Xuyên sẽ tới phòng ngủ chính hai lần, nói không chừng tới một ngày nào đó cô ấy có thể ôm lấy người mà giữ lại.
Trong tiểu thuyết, tính toán của nguyên thân có thành công hay không, Tô Đình cũng không rõ ràng lắm, trong phiên ngoại nguyên thân không nhắc tới về sau bọn họ có ngủ với nhau hay không.
Nhưng cho dù ngủ cùng nhau thì Tô Đình đoán cũng không có tác dụng gì, không thích vẫn là không thích, oán hận vẫn là oán hận.
Tô Đình không phải nguyên thân, không khao khát tình yêu của Hạ Đông Xuyên, càng không muốn oán giận với anh, ba năm tiếp theo, cô hy vọng bọn họ chỉ đơn giản là bạn cùng nhà.
Ba năm sau, nếu anh có thể sống sót, bọn họ liền dễ hợp dễ tan.
Nếu anh chết, cô cũng sẽ không khổ sở mấy, sau đó gặp được người đàn ông có điều kiện thích hợp, có lẽ cô sẽ tiến vào con đường hôn nhân.
Mà hiện tại, việc cô phải làm chính là chặt đứt toàn bộ khả năng nảy sinh ra cơ hội mờ ám, kiểu người đàn ông trưởng thành ra vào ngủ phòng của cô tìm quần áo như này, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện không muốn xảy ra.