Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này thấy lời nói của người này khá xuôi tai, giọng điệu mới dịu xuống: “Tôi cũng không muốn gây phiền phức cho cô ta, tôi chỉ muốn mua đồ, nhưng cô ta thì hay rồi, hỏi đông hỏi tây, không biết còn tưởng cô ta đang thẩm vấn tôi.”
“Việc này là cô ấy không đúng, tôi bảo đảm sau này sẽ nói với cô ấy.” Đối phương gật đầu hùa theo, lấy ra hai xấp giấy, mấy hộp bút phác thảo từ quầy hàng xuống để thay đổi chủ đề hỏi: “Ở đây chúng tôi có hai loại giấy, bút cũng có nhiều kích cỡ khác nhau, cô nhìn xem xem muốn kiểu nào?”
Đổi sang một người khôn ngoan, Tô Đình cũng không muốn làm cô ta khó xử, hai loại giấy mỗi loại mua 25 tờ, bút có kích cỡ khác nhau mỗi loại lấy hai cây, ngoài ra con mua dao rọc giấy và tẩy.
Lúc chọn không cảm thấy gì, nhưng sau khi trả tiền gói đồ xong xách lên, Tô Đình mới phát hiện cô đã mua rất nhiều thứ.
Nặng quá à!
*Sá sùng là một món ăn đặc sản tại Hạ Môn tỉnh Phúc Kiến.
“Đồng chí Tô về rồi đấy à?”
Mới vừa đi đến sân bên ngoài nhà 66, Tô Đình liền nghe thấy Vương Lệ Hà ở bên cạnh viện hỏi: “Cô túi lớn túi nhỏ như vậy, mua không ít đồ nhỉ?”
Tô Đình quay đầu nhìn qua chỉ thấy Vương Lệ Hà cùng Đoàn Hiểu Anh nhà 65, Trần Lâm ngồi cùng một chỗ, đều duỗi thẳng cổ ngó nghiêng đồ trên tay cô. Cô giơ tay lên nói: “Mua ít sách và đồ ăn, tôi còn có việc, nên không nói chuyện với các cô nữa.”
Nói xong không đợi ba người nói thêm gì, liền bước vào nhà.
Người bình thường gặp hàng xóm, quan hệ không tệ, nếu không vội vàng đi làm việc, cũng sẽ dừng lại nói vài câu, chứ không giống Tô Đình nói một câu như vậy xong liền đi luôn.
Tuy rằng Tô Đình cũng đã giải thích một câu, nhưng mọi người sống ở đây, có ai mà không biết.
Cô một không làm việc, hai suốt ngày ăn ở nhà ăn, không cần nhóm lửa làm việc nhà, mấy ngày nay không phải ở nhà nằm, thì chính là ra ngoài lang thang, cô vội vàng có việc? Ai tin?
Dù sao Vương Lệ Hà không tin, thấy cô vào nhà liền nhại theo cách nói chuyện của cô: “Tôi còn có việc, không nói chuyện với các cô nữa. Người nào không biết còn tưởng cô ta là một người vô cùng bận rộn ấy.”
Đoàn Hiểu Anh cũng biết Tô Đình không hiểu cách đối nhân xử thế, người bình thường đến một nơi mới, cũng sẽ đến chào hỏi hàng xóm trước sau quanh khu, để gắn kết tình cảm, chẳng phải các cụ đã có câu là “bà con xa không bằng láng giềng gần” đấy à.
Nhưng Tô Đình đến đảo hơn nửa tháng, đến bây giờ vẫn chưa thấy Tô Đình đến nhà ai cả, nhìn thấy hàng xóm các cô cũng đều lạnh nhạt, ánh mắt nhìn lên trời..
Không phản ứng người khác thì thôi, nhưng dù thế nào cô ta cũng là chủ nhiệm lớp của Hạ Diễm!
Nhưng lời này nói ra thì không hay ho lắm. Cô ta chỉ thản nhiên nói: “Có thể cô ấy trở về có việc thật.”
“Có thể có việc gì? Tôi thấy cô ta vội vàng về đi ngủ lại thì có!” Vương Lệ Hà bĩu môi: “Các cô có nhìn thấy mấy thứ cô ta mang về không? Hôm nay đi vào thành phố, chắc chắn là tiêu không ít tiền. Nghe nói ngày hôm qua cô ta đến hợp tác xã mua bán tiêu những mười đồng. Hôm nay lại mua nhiều đồ như vậy. Đúng là mình không kiếm ra tiền nên không biết tiếc.”
Trần Lâm suy tư nói: “Đồ cô ta xách hình như thật sự là sách và đồ ăn.”