Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm nay sau khi căn nhà được bàn giao lại để sửa sang và hoàn thiện xong, thấy thu nhập của nghề tay trái dần dần ổn định, cô định từ chức rồi làm nghề tự do. Kết quả là còn chưa nộp đơn từ chức lên, vừa nhắm mắt cái rồi mở ra đã xuyên đến thập niên 70 rồi.
Nghĩ đến thôi đã thấy thật đau lòng!
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, Tô Đình thở dài một hơi, trong lòng tiếp tục tính toán.
Cô biết chút kỹ năng này, piano và múa ba lê đã không còn hy vọng, trước tiên không nói đến việc đàn piano và múa ba lê có được tính là tiểu tư sản ở thời đại này hay không, nhưng nhiều năm không luyện cô đã quên động tác tay từ lâu rồi.
Nghề thiết kế quảng cáo cũng chẳng có hy vọng gì, thời đại này không có mấy công việc lòe loẹt sặc sỡ như vậy, bộ phận tuyên truyền cùng lắm chỉ vẽ áp phích và viết khẩu hiệu.
Cô có thể vẽ áp phích, nhưng bộ phận tuyên truyền của quân đội toàn là quân nhân, cô không đủ khả năng làm công việc này. Hiệp hội phụ nữ cũng có bộ phận làm tuyên truyền, nhưng hiệp hội phụ nữ là một trong những đơn vị khó vào nhất do chính phủ thành lập, vì vậy cũng không đến lượt cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể quay lại công việc vẽ truyện tranh.
Đây là nguồn cảm hứng được khơi dậy lúc cô ăn sáng, khi đó thấy bọn trẻ đi đi lại lại trong căn tin, cô chợt nhận ra rằng liên hoàn hoạ* đã trở nên rất phổ biến ở thời đại này.
* 连环画: liên hoàn hoạ: là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc. Liên hoàn họa xuất hiện vào đầu thế kỉ 20 và được coi như là tiền thân của manhua, thuật lại cốt truyện hoặc sự phát triển của các sự kiện dưới hình thức trình bày liên tục nhiều bức tranh, và mỗi bức tranh thường có chữ kèm theo để giải thích.
Mặc dù nghiêm túc mà nói, liên hoàn hoạ và truyện tranh không tính là cùng một loại hình thức nghệ thuật, nhưng cả hai đều có chung nguồn gốc, cô có nền tảng về hội họa, đời trước cũng từng xuất bản truyện tranh, nên đời này muốn bắt đầu vẽ liên hoàn họa có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng ý tưởng này không được thích hợp cho lắm, nếu thật sự muốn làm, trước tiên cô phải dạo quanh thành phố một chuyến, mua ít dụng cụ vẽ tranh, nhân tiện mua vài cuốn liên hoàn hoạ về nghiên cứu một chút.
…
Muốn làm thì làm, tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Tô Đình nói với Hạ Diễm chuyện cuối tuần, cũng chính là ngày mai sẽ đưa cậu nhóc vào thành phố chơi.
Trong ấn tượng của Tô Đình, bọn trẻ mà biết chúng có thể ra ngoài chơi chắc chắn sẽ rất vui vẻ, hồi nhỏ cô cũng luôn mong ba có thể đưa cô đến khu vui chơi.
Nhưng phản ứng của Hạ Diễm lại ngoài dự đoán.
Không những cậu nhóc không vui vẻ, mà viền mắt còn nhanh chóng đỏ ửng lên, cố gắng mở to mắt lườm cô, lớn tiếng nói: “Con không đi!”
Tô Đình không hiểu gì nói: “Con không muốn đi thì không đi, sao con phải tức giận như thế chứ?”
Hạ Diễm sửng sốt, mặt lộ vẻ do dự, nhưng không bao lâu cậu nhóc lại đứng thẳng người lên, mạnh mẽ nói: “Mẹ không cần con nữa, dựa vào cái gì mà con không được tức giận? Con tức giận đó! Tức giận! Tức giận!”
Cậu nhóc càng lúc càng cố sức gào to hơn, Tô Đình không chịu được dùng tay bịt tai lại, đợi cậu nhóc dừng lại rồi mới hỏi: “Mẹ nói không cần con lúc nào chứ?”
“Mẹ còn không thừa nhận!”