Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đảo Bình Xuyên không phải là nơi rộng lớn, nhưng lại có rất nhiều bến tàu, có quân dụng cũng có dân dụng, sau này còn được chia thành các bến tàu vào thành phố, và các bến tàu cho người dân đánh cá ra khơi.
Tô Đình muốn đi bến tàu, bến tàu cách khu tập thể không xa, đi bộ mất khoảng hai mươi phút.
Bến tàu không lớn, chỉ là một con đê dài, có hàng rào bao quanh con đê, một căn phòng được xây dựng bên cạnh hàng rào để làm cửa bán vé.
Hôm nay là chủ nhật, bến tàu rất đông người, xếp một hàng dài để mua vé, Tô Đình đứng xếp hàng bảy tám phút mới mua được vé.
Giá vé không đắt, chỉ hai hào một chuyến, tàu chạy khoảng hai mươi phút.
Tô Đình để ý thấy cửa ngoài bán vé một chuyến ra còn bán vé đi theo tháng, một tờ ba đồng, có thể đi tàu mà không giới hạn số lần.
Nghe nói là vì để những người dân sống trên đảo và làm việc trong thành phố có thể đi lại thuận tiện hơn, nhưng Tô Đình đoán không có nhiều người mua vé tháng. Phải biết là, hiện nay thuê một phòng đơn chỉ tốn hai ba đồng, rẻ hơn nhiều so với vé tàu, cũng không cần chạy đi chạy lại, chỉ là có rất ít người thuê nhà trên thị trường và rất khó tìm phòng trống.
Đang nghĩ ngợi, tiếng tàu kêu bo bo từ xa đến gần, không bao lâu đã cập bến.
Cửa mở ra, người trên thuyền đi xuống, bên cạnh cửa xếp hàng dài chen chúc nhau đi lên.
Kỳ thực không có gì phải chen chúc, nhìn tàu có vẻ nhỏ, nhưng có rất nhiều chỗ ngồi, sau khi mọi người lên tàu hết vẫn còn một phần ba ghế trống. Khi tàu chạy, có rất nhiều người đi lên ván kẹp, chỗ ngồi lại trống không ít.
Thời tiết hôm nay không tệ, sóng yên biển lặng, tàu chạy rất êm.
Hơn nửa tiếng sau, tàu cập bến, Tô Đình xuống thuyền ra khỏi bến tàu, tìm người dân địa phương hỏi xong, cô bắt xe buýt đến hiệu sách, lại mất thêm hơn mười phút nữa.
Tám giờ Tô Đình lên tàu, thời gian đi tàu ngồi xe buýt, cộng thêm thời gian chờ đợi, đến nhà sách Tân Hoa đã sắp chín giờ rồi.
Nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc của nhà sách Tân Hoa, Tô Đình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cô sợ thế giới này quá trống rỗng, vì sự tồn tại của rất nhiều thứ trong hiện thực đã bị xóa bỏ.
Vẫn ổn vẫn ổn.
Tô Đình đi vào nhà sách Tân Hoa, bên trong rộng hơn một chút so với tưởng tượng của cô, giá sách xếp thành hàng theo chiều ngang và chiều dọc, đủ loại sách được bày biện trên giá.
Khách hàng cũng không nhiều, một số ít đang đứng trước giá sách lật xem sách.
Có điều trước giá để liên hoàn hoạ không màu lại có rất nhiều người, nhìn sơ qua đều là mấy đứa nhỏ khoảng mười tuổi, việc này ngược lại con rất thuận tiện cho Tô Đình, cô không cần phải chạy khắp nơi như khùng điên để tìm giá liên hoàn hoạ.
Tô Đình đi thẳng qua đó, đến trước một giá sách tìm thấy tập “Báo liên hoàn hoạ”.
Mặc dù liên hoàn hoạ rất phổ biến vào thời điểm này, nhưng tạp chí liên quan lại không có nhiều, nổi tiếng nhất phải kể đến “Báo liên hoàn hoạ”, đây là tạp chí toàn quốc, tạp chí liên hoàn hoạ được bày nhiều nhất trên giá sách chính là nó.
Sau đó là “Báo ảnh công nông binh”, đây là tạp chí địa phương, hầu như tỉnh nào cũng có, trên giá sách bày đủ mẫu mã.
Giá báo ảnh không đắt, đều là hai hào một cuốn, không cần dùng phiếu.
Mục đích Tô Đình mua báo ảnh là vì gửi bản thảo, cho nên dù có nổi tiếng hay không, mỗi loại cô đều lấy ít nhất hai cuốn.