Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Đình không thích ăn không chỉ có mì sợi, bánh bao cô cũng không thích ăn, một cái không động vào, chỉ ăn một nửa bánh bao, dư lại nửa cái thật sự ăn không nổi nữa.
Cuối cùng toàn bộ một hộp mì sợi cũng hai cái bánh bao và nửa cái bánh bao còn lại vào hết trong bụng Hạ Đông Xuyên, thế cho nên nửa đoạn sau bữa cơm sáng, Tô Đình vẫn luôn nhìn anh ăn.
Tô Đình cảm thấy dạ dày của Hạ Đông Xuyên tựa như cái động không đáy, chén mì kia nhiều thì không nói, cũng phải tới bốn lượng, bánh bao cũng một hai lượng mỗi cái, một bữa cơm sáng anh đã ăn sáu lượng rưỡi món chính
Mấu chốt chính là, ăn nhiều như vậy, anh lại không, hề, béo một chút nào.
Hâm mộ ghen ghét.
Trải qua bữa cơm sáng này, Hạ Đông Xuyên đã có nhận thức mới về độ kén ăn khó chiều của Tô Đình.
Điều càng khiến cho anh ngạc nhiên chính là mặc dù mỗi ngày chỉ ăn một chút như thế, trên người cô thế mà vẫn còn có thịt.
Bội phục bội phục.
Giữa trưa là Hạ Đông Xuyên nấu cơm.
Tuy rằng Tô Đình có dạ dày như con mèo nhỏ, lại còn rất kén ăn, nhưng Hạ Đông Xuyên không thể nhìn cô đói chết, cho nên anh quyết định tự mình xuống bếp, ít nhất gạo trong nhà còn dễ ăn hơn gạo trong căn tin.
Tuy nhiên sau khi con mèo nhỏ biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên không phải là vui mừng mà là chần chờ: “Anh phải nấu cơm à.”
Hỏi xong cô lại cảm thấy có hơi quá đáng, vội vàng giải thích “Không phải tôi hoài nghi kỹ năng bếp núc của anh, chỉ là anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi hai ngày, để anh xuống bếp nhiều không tốt.”
Thật ra cô thật sự hoài nghi khả năng nấu ăn của Hạ Đông Xuyên.
Lý do cũng rất đơn giản, khả năng nấu ăn của nguyên thân rất kép, sau khi tùy quân tới đảo còn xuống bếp mỗi ngày, biến đổi biện pháp nấu ăn cho Hạ Đông Xuyên, cũng muốn từ đường dạ dày bắt được tim anh.
Nếu Hạ Đông Xuyên biết nấu cơm, vì sao lúc trước lại không tự mình xuống bếp.
Dùng cái não yêu đương của nguyên thân để nghĩ, Tô Đình cảm thấy chỉ cần anh xuống bếp, dù có làm được đồ ăn hay không cũng chả có vấn đề gì cả, nguyên thân đều sẽ rất cảm động, chủ động từ bỏ cơ hội thể hiện trình độ nấu ăn.
Nhưng trước khi anh đi làm nhiệm vụ cũng chưa từng nấu cơm, vì tránh né mấy món ăn bóng đêm kia, sự chống cự duy nhất chính là một ngày ba bữa đều ăn ở quân doanh.
Bởi vậy, Tô Đình không thể không hoài nghi khả năng nấu ăn của anh cũng chẳng ra gì.
Một khi đã như vậy, không bằng bọn họ trực tiếp tới căn tin ăn, chưa kể vừa rẻ lại vừa tiện, ăn xong rồi dạ dày cũng không cần chịu tội.
Chỉ là có đôi lời khó nói rõ ràng, tổn thương tình cảm, huống chi giữa bọn họ còn không có bao nhiêu cảm tình, Tô Đình uyển chuyển nói: “Thật ra đồ ăn ở nhà ăn cũng khá ngon.”
Nhưng hiển nhiên Hạ Đông Xuyên không thể lĩnh hội được ý này của cô, nói “Tôi nấu ăn cũng còn được.”
Anh đã nói như vậy, Tô Đình còn có thể nói cái gì, đương nhiên là vén tay áo hỗ trợ, thuận tiện ở trong lòng cầu nguyện anh đừng làm ra món ăn bóng tối nào
Sự thật chứng minh, Hạ Đông Xuyên vẫn khiêm tốn.
Anh nấu ăn đâu chỉ gọi là còn được, Tô Đình cảm thấy trình độ bếp núc của anh chẳng kém gì đầu bếp ở nhà ăn, thậm chí hương vị đồ ăn anh nấu còn ngon hơn nữa.