Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô gái nhỏ yếu ớt ấy không cách nào chịu đựng quá nhiều sự ác ý của thế giới này, suýt chút nữa cô bé đã chấm dứt cuộc sống ở năm chín tuổi.
May thay nữ chính kịp thời cứu cô bé, cổ vũ cô bé, tìm bác sĩ tâm lý cho cô bé rồi cuối cùng bồi dưỡng cô bé trở thành một âm nhạc gia xuất sắc.
Trong truyện còn kể rằng: Trong khoảnh khắc mà nguyên chủ chết kia, cô ta nhìn thấu hình ảnh của một cô gái nhỏ thông qua màn hình của máy chiếu truyền hình. Cô bé đang cảm ơn thím của mình trong một cuộc phỏng vấn, đó là nữ chính trong truyện.
Nhưng đó là con gái của nguyên chủ mà, cuối cùng nguyên chủ chết không nhắm mắt.
Ôn Noãn biết, khi còn bé mà phải chịu tổn thương nó giống như một cái ghim trong lòng vậy, phải dùng cả đời để chữa lành.
Nếu như có thể, Ôn Noãn cũng không mong rằng đứa bé trước mặt mình phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Có lẽ là do suy nghĩ quá nhập tâm, Ôn Noãn mới phát hiện ra cô bé đã đá chiếc chăn trên bụng mình ra. Khi nhìn thấy cục bông mềm ấy bi bô vài lời, trái tim cô thấy cực kỳ ấm áp. Cô dịu dàng nở nụ cười, sau đó đắp chăn kín bụng cho cô bé.
Bởi vì còn sớm nên cô bé vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thơm thơm, ngọt ngào, hóa ra thiên sứ bảo bối thực sự tồn tại.
Ôn Noãn là cô nhi, không cha không mẹ, từ nhỏ cô đã có khát vọng tình cảm gia đình rồi.
Mặc dù lúc xuyên vào đã là mẹ nhưng sau một tháng ở bên nhau sớm chiều, cô mới cảm nhận được cảm giác mẹ con đồng tâm rất kỳ diệu.
Dù sao ở thế giới kia cô cũng đã chết, không trở về được, cô chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của ông trời mà thôi.
Ôn Noãn an ủi chính mình như vậy.
Nhưng Ôn Noãn cũng không có ý định ngồi chờ chết, làm một NPC bị vả mặt.
Cô biết rất nhanh thôi Cố Thanh Hàn sẽ được điều động công tác đến quân khu Bắc thành, đến lúc đó có thể anh sẽ về nhà một chuyến.
Thay vì ở đây đấu trí so dũng khí với mẹ chồng và chị em dâu, chẳng thà cô đi theo Cố Thanh Hàn đến đất Bắc thành giá rét còn hơn. Mặc dù cả hai chán ghét nhau nhưng dù gì mình cũng làm chủ gia đình, không cần chỉ vì ăn trứng gà mà bị đánh gần chết nữa.
*
Ôn Noãn đoán chừng chắc cô bé sẽ không tỉnh lại quá nhanh nên bèn nhẹ nhàng trở mình xuống giường.
Căn nhà này là nhà ngói một tầng, lấy ánh sáng không được tốt cho lắm. Trên tường có treo một bức họa của vĩ nhân, chiếc bàn gỗ cũ nát bên cạnh bày biện mấy cái chén sứ cảm giác rất cổ xưa, phía trên còn có gỉ sắt loang lổ, chén in dòng chữ màu đỏ: Phục vụ vì nhân dân.
Bên cạnh chén còn có một cái gương nhỏ nữa, Ôn Noãn cầm lên soi thử.
Bởi vì ở niên đại này không có gì tiêu khiển, đi ngủ cũng sớm nên sau một tháng, cô đã khôi phục dáng vẻ tiều tụy suy nhược.
Ánh mắt cũng ngày càng giống cô của trước kia hơn.
Nhưng mà nguyên chủ vẫn nhỏ tuổi hơn cô một chút, mới 20 mà thôi.