Từ khi Triệu Ngũ Châu biết Cố Thanh Hàn gửi tiền cho cô, lúc bình thường đều giấu lương thực đi, chính là vì không cho “kẻ phá của” là cô ăn trộm lương thực.
Trước đây nguyên chủ có Cố Thanh Hàn gửi tiền cho, cũng không thích nấu cơm, bình thường đều đi ra ngoài ăn, cho nên cô ấy cũng không biết lương thực trong nhà để ở chỗ nào.
“Ừ.”
Ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân bước ra xa, Ôn Noãn hơi thả lỏng người lại, đưa tay sờ sờ khuôn mặt có chút nóng lên.
Mà đứa nhỏ trong lòng Ôn Noãn thì đang ra sức hút, một tay chăm chú nắm lấy áo của cô, thoải mái híp mắt lại hưởng thụ “đồ ăn ngon” của cô bé, mồ hôi mướt mải đầy đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chờ tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Ôn Noãn thả lỏng hẳn lại, cầm khăn sạch ở một bên qua lau mồ hôi trên đầu đứa bé.
Nhớ lại tình hình vừa nãy, quả thật làm cho người cảm thấy hết sức khó xử, chẳng qua nghĩ lại, nếu như đến lúc đó cô theo Cố Thanh Hàn theo quân, tình huống vừa rồi đoán chừng là không cách nào tránh khỏi.
Vả lại hai người là vợ chồng chính thức, trước đây đứa bé còn nhỏ còn có thể tìm được cớ trốn tránh cuộc sống vợ chồng, chờ đứa bé lớn hơn chút nữa, nếu như còn muốn trốn tránh thì cũng rất khó nói.
Ôn Noãn nhớ kỹ, bây giờ Cố Thanh Hàn cũng chỉ mới hai mươi lăm, hai sáu tuổi, đang là lúc cơ thể cường tráng khỏe mạnh nhất.
Về sau hai người ở thành phố Bắc rồi, cũng không thể tránh né được.
Ôn Noãn cho là mình đã làm xong công tác tư tưởng, nghĩ cũng không còn cái gì phải xấu hổ nữa.
So với việc ở tại chỗ này bị nhà mẹ đẻ hút máu, cộng thêm bị mẹ chồng tính toán, còn phải đấu trí so dũng khí với em dâu, thì có thế nào cô cũng phải đến thành phố Bắc.
Sau khi đứa nhỏ ăn uống no say, nắm nắm tay nhỏ nháy mắt vài cái, lại bắt đầu buồn ngủ.
Ôn Noãn dỗ cô bé ngủ xong, mới khẽ khàng bước xuống giường.
*
Sau khi ra ngoài phòng, sắc trời bên ngoài đã tối dần xuống.
Cô ngửi thấy mùi củi lửa truyền từ nhà bếp tới, đoán rằng Cố Thanh Hàn đã tìm được gạo, bắt đầu nấu cơm rồi.
Ôn Noãn bèn cầm rau xanh vừa mua được ở làng chài, chuẩn bị nhặt rau rửa qua một chút, nào biết được lúc đi tới nhà bếp, Cố Thanh Hàn đã rửa sạch rau rồi.
Hiện giờ Cố Thanh Hàn đang xử lý con cá vừa mua về.
Ánh mắt Ôn Noãn liếc qua thấy lòng bếp đã sáng lên ánh lửa, nhìn nồi đã bắt đầu nấu cơm.
Nghĩ đến đã rất lâu rồi không ăn đầu cá nấu tiêu, Ôn Noãn bèn nhỏ giọng nói với người đàn ông cao to đứng trước cái thớt: “Chặt đầu cá ra, em lấy đầu cá nấu tiêu.”
Nói rồi, bèn lấy một chiếc đĩa từ trên giá đưa cho anh, ý bảo anh bỏ đầu cá vào.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa