Mà Lâm Mỹ Chi thì lại khác, người ta có công việc, danh giá, lại là nhân viên của hợp tác xã cung tiêu người người đều tranh giành vỡ đầu, nói ra thì vô cùng vinh dự.
Từ lúc Cố Thanh Tùng quen được người yêu tốt như vậy, bình thường bà ta mua đồ ăn gì thì đều không cần phải xếp hàng.
Nhưng dù cho Triệu Ngũ Châu rất vừa ý, song khi đột nhiên nghe bên nhà gái nói muốn tăng tiền sính lễ lên, cũng khiến cho trong lòng bà ta có phần khó chịu.
Trước đã nói là 100 đồng tiền sính lễ, phóng tầm mắt nhìn cả khu phố cũng là rất cao rồi.
Cố Thanh Tùng đã sớm dự đoán được phản ứng của mẹ mình sẽ như vậy, bèn đúng lý hợp tình giải thích: “Cái này còn không phải tại anh cả sao!”
“Thúi lắm, cái này có liên quan gì đến anh cả của con chứ?” Triệu Ngũ Châu giơ tay gõ lên đầu Cố Thanh Tùng một cái, hung dữ trợn mắt nhìn anh ta, hỏi: “Nhà họ Lâm nói muốn tăng lên bao nhiêu hả?”
Cố Thanh Tùng xoa xoa chỗ bị gõ, rụt cổ xuống, ấp úng nói: “Nói muốn 200.”
“200?” Triệu Ngũ Châu đứng phắt dậy, mắng: “Sao bọn họ không đi cướp đi?”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, đừng vội nổi giận!” Cố Thanh Tùng biết từ trước đến nay mẹ mình yêu thương mình, cũng chưa từng giận đỏ mặt tía tai với anh ta bao giờ.
Cố Thanh Tùng kéo Triệu Ngũ Châu ngồi xuống ghế tựa, buồn rầu nói: “Việc này thật sự có liên quan đến anh cả, còn không phải bởi vì lúc trước anh ấy cưới chị dâu, đưa cho nhà họ Ôn 120 đồng tiền sính lễ sao? Không biết làm sao mà người nhà Mỹ Chi lại nghe thấy tin tức này xong nói, dù thế nào con gái nhà mình cũng tốt hơn so với chị dâu, tiền sính lễ không thể thấp hơn tiền sính lễ của chị dâu được, bằng không thì gả qua nhà chúng ta cũng thấp hơn người ta một đầu, về sau Mỹ Chi sẽ sống không được thoải mái.”
Triệu Ngũ Châu nghe Cố Thanh Tùng nói xong, biểu cảm rốt cục không còn khó coi như thế nữa.
Nhà họ Lâm nói tiếng thô nhưng lí lẽ không thô, quả thật Lâm Mỹ Chi tốt hơn Ôn Noãn về các mặt, ngoại trừ diện mạo không xinh đẹp bằng Ôn Noãn ra, thật ra đã là đối tượng rất không tệ rồi.
Triệu Ngũ Châu thở dài: “Việc này quả thật phải trách anh cả con, mắt mỡ heo mông muội, lúc trước tốn nhiều tiền cưới một tổ tông về!”
Cố Thanh Tùng sờ sờ mũi, vò đầu hỏi: “Mẹ, vậy mẹ nói xem rốt cuộc phải làm sao mới tốt? Mẹ xem 200 đồng này có thể...”
“Đó là 200 đồng đấy, không phải 2 đồng! Con coi mẹ con là thần tiên đó à? Trong nhà nuôi ba người nhàn rỗi, tiền lương con lại ít như thế, có lấy từ chỗ anh cả con cũng không kiếm ra được 200 đâu!” Triệu Ngũ Châu cũng đau đầu, rõ ràng việc hôn nhân đã bàn bạc xong xuôi rồi, bà ta chỉ còn chờ mỗi việc cưới nàng dâu tốt về hầu hạ mình thôi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa