Dù Cố Thanh Hàn không thường ở nhà nhưng Triệu Ngũ Châu với Cố Thanh Tùng thường viết thư cho anh, nhất định đã sớm nói việc cô trợ cấp nhà mẹ đẻ cho anh biết rồi.
Nếu là nguyên chủ - phù đệ ma trước kia, có lẽ sẽ nói đỡ cho nhà mẹ đẻ vài câu nhưng Ôn Noãn đã tính rồi, nguyên chủ kết hôn với Cố Thanh Hàn đã hơn 1 năm nay, hầu như tháng nào cũng đưa tiền cho bọn họ, tính ra thì cũng phải hơn trăm.
Nguyên chủ còn ngốc đến mức đưa cả phiếu cho họ, thấy tiết trời sắp vào đông mà ngay cả quần áo mùa đông cũng chưa chuẩn bị cho đứa bé.
May thay lần trước cô lấy lại được một ít tiền, dù chỉ có vài đồng, cũng không nhiều, nhưng các loại phiếu, nhất là phiếu vải thì cô đã lấy lại được hết.
Cô cũng chuẩn bị xong hai bộ quần áo mùa đông cho con, dù ngày mai trời có lạnh thì cũng không cần lo.
Mặt mày Cố Thanh Hàn xanh lét nói: “Nếu có lần sau thì em nói với anh.”
“Dạ vâng ạ.”
Nhưng mà chắc sẽ không có lần sau đâu.
Suy nghĩ một lát, Ôn Noãn sợ Cố Thanh Hàn hiểu lầm nên nói thêm: “Số tiền trước kia anh đưa, em chưa động vào đâu.”
Bây giờ Ôn Noãn ăn mặc cần kiệm vì muốn sau này khi mình làm chủ gia đình thì cuộc sống sẽ tốt hơn chút.
Vẻ mặt Cố Thanh Hàn thả lỏng, sau đó anh “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Một mình em chăm con, nên giữ chút tiền phòng thân.”
Ôn Noãn yên lòng, xem ra số tiền ấy là Cố Thanh Hàn đưa cho cô chứ không phải tiền mừng cưới cho em trai Cố Thanh Tùng của anh.
Không đợi hai người nói tiếp, trong phòng vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ, có lẽ là vì khi tỉnh dậy không nhìn thấy Ôn Noãn đâu.
Triệu Ngũ Châu cũng bị cô bé đánh thức nhưng bà ta trở mình xong thì lại ngủ tiếp.
Ôn Noãn đã hẹn đi tiêm phòng, cô nghe nói phương Bắc sẽ có tuyết rơi, đến lúc đi thành phố Bắc lạ lẫm thì muốn tiêm phòng cho đứa nhỏ cũng không tiện, cô cũng sợ đứa bé sẽ bị cảm lạnh.
Cuối cùng Triệu Ngũ Châu cũng bị cô bé đánh thức, khi tỉnh dậy ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp thì cũng không ngủ nữa mà ngồi dậy đi ăn cơm.
Khi đứa bé tỉnh dậy thì tìm sữa uống, Ôn Noãn cho con ăn no xong thì lại đi tắm cho bé.
Cố Thanh Hàn đang chờ ở phòng khách nghe thấy Ôn Noãn nói với con là sẽ rửa mặt cho cô bé thì anh bưng chậu nước ấm vào phòng.
Lúc Ôn Noãn rửa mặt cho con, anh đứng một bên không nói gì.
Sau khi rửa mặt xong thì cô bé có vẻ phấn chấn hơn, bàn tay nhỏ xoa xoa đôi mắt nhìn về phía Cố Thanh Hàn, sau đó đột nhiên cong đôi môi hồng hào mỉm cười.
Ôn Noãn nhân lúc đó nói với đứa bé: “Đây là ba nha, xíu nữa ba sẽ dẫn con đi tiêm phòng ha.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa