[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 42: Chương 42: Tiêm phòng 4




Trước kia bạn thân của Ôn Noãn có nuôi mèo, lúc dẫn mèo đi triệt sản lại bảo cô mang mèo đến bệnh viện làm phẫu thuật, đợi mèo giải phẫu xong thì bạn thân lại đến đón.

Kết quả là con mèo đó hận cô!

Mỗi lần cô đến nhà bạn thân thì mèo ta đều sợ cô, không cho cô sờ!

Vì Ôn Noãn đăng ký sớm nên họ không phải xếp hàng lâu, rất nhanh đã đến lượt đứa bé, y tá gọi: “Con của Ôn Noãn.”

Cố Thanh Hàn nghe thế thì hỏi Ôn Noãn như đang có tâm sự bên cạnh mình: “Chưa đặt tên cho con sao?”

Vẻ mặt Ôn Noãn kỳ lạ nói với anh: “Định thương lượng với anh xong thì điền vào hộ khẩu.”

Ôn Noãn cầm đơn đăng ký rồi cùng Cố Thanh Hàn bế con đến chỗ tiêm, cô bé vẫn chưa biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đôi mắt to tròn đánh giá xung quanh.

Vì phía nam vẫn chưa lạnh nên cô bé chỉ mặc một chiếc áo len mỏng dài tay, Ôn Noãn sợ bé mất bình tĩnh nên hơi khom lưng cởi vạt áo bé, để lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn mềm mại.

Cô bé chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nên cứ nghĩ Ôn Noãn định tắm cho mình, đôi mắt to lúng liếng nhìn cô rồi bật cười.

Bình thường cô bé thích nghịch nước, rất thích tắm nên mỗi khi cởi quần áo là cô bé rất phấn khích.

Cố Thanh Hàn cứng đờ ôm đứa nhỏ, đang định hỏi Ôn Noãn có muốn ôm con hay không thì y tá đã cầm ống tiêm và bông gòn rồi.

Y tá hiếm khi thấy có đàn ông ôm con đi tiêm phòng nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, nhắc nhở: “Cô bé này ngoan thật đấy, nào, giữ chặt chân bé rồi cầm tay bé đi.”

Môi mỏng của Cố Thanh Hàn mím chặt, đôi tay ôm con cứng đờ, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, anh thấy khẩn trương hơn cả lần đầu lái xe quân dụng.

Y tá nhận ra anh đang khẩn trương nên cười nói: “Nhanh lắm, một chút là xong thôi.”

Nói xong thì đâm cây kim vào cánh tay trắng nõn của đứa bé.

Cô bé vẫn không nhận ra điều gì, chỉ khi nước thuốc chậm rãi chảy vào người thì mới mím môi nhăn mày bật khóc “Hu hu—”.

Ôn Noãn sớm đã dự tính được, đợi khi y tá ấn bông cầm máu xuống thì nhanh tay ấn miếng bông xuống, sau đó ôm con từ trong lòng Cố Thanh Hàn vẫn đang căng mặt về, tốc độ nhanh như chớp.

Ôn Noãn vừa chỉnh quần áo lại cho con vừa dỗ: “Ngoan, mẹ đây mà, không khóc, không khóc nha.”

Đứa bé thấy tủi thân, mắt to hồng hồng ẩm ướt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Ôn Noãn thì uốn éo chôn mặt vào hõm vai cô.

Ôn Noãn vỗ mu bàn tay của cô bé: “Ngoan nào, mẹ dẫn con đi ăn kẹo nha, ngọt lắm đấy, nhất định con sẽ thích.”

Cố Thanh Hàn vừa thoát khỏi tình trạng căng thẳng thì nhìn thấy nét giảo hoạt thoáng qua trong mắt Ôn Noãn mà bừng tỉnh.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.