[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con

Chương 27: Chương 27: Xấu hổ 2




Lần này cách lần đầu tiên thời gian hai người gặp mặt đã qua gần nửa năm rồi.

Nhưng sau khi Ôn Noãn xuyên sách qua, đây lại là lần đầu tiên cô gặp anh.

Căn cứ vào ấn tượng của nguyên chủ đối với Cố Thanh Hàn, cô chỉ biết anh là một người trông đẹp trai, trầm mặc ít nói, nói năng thận trọng.

Hôm nay vừa thấy, phát hiện mắt nhìn của cô cùng nguyên chủ quả là rất giống nhau.

Người đàn ông này, quả thực đẹp trai, còn đẹp hơn bất kỳ người nào cô từng thấy.

Hai người đều đứng ngay tại chỗ, không có động tác tiếp theo, thời gian dường như bị ngừng lại.

Giờ phút này tâm trạng của Ôn Noãn cực kỳ phức tạp, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại dưới tình cảnh như vậy, mà... Vừa rồi cô cũng không nhận ra anh, còn gọi anh một tiếng “Đồng chí“.

Trên thế giới này, có lẽ không có vợ chồng nào xa lạ giống như bọn họ đâu nhỉ?

Người đàn ông tựa như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, không chút do dự trực tiếp đi về phía cô.

Ôn Noãn đang nghĩ có nên kiếm đề tài khác để nói chuyện hay không, nhưng lại thấy Cố Thanh Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dừng trước mặt cô.

Nhận thấy con ngươi đen nhánh của anh cúi xuống nhìn về phía cô con gái phấn điêu ngọc trác, tóc tai gọn gàng trên xe đẩy kia, cô khẽ sửng sốt.

Đứa bé vừa bị Ôn Văn Khang dọa sợ, lúc này đôi mắt đen láy đang ngập trong nước mắt, tỏa sáng lấp lánh.

Bởi vì đứa nhỏ vẫn còn đang trong thời kỳ uống sữa mẹ, ngày thường cũng hay ngủ đủ giấc nên khuôn mặt mập mạp tròn vo, vừa trắng vừa mềm, giống như chiếc bánh bao chay vừa ra lò, mềm mại lại có độ đàn hồi.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn kia của cô bé, hoàn toàn kế thừa gen của Ôn Noãn, tỏa sáng lấp lánh, lông mi giống một chiếc lá rẻ quạt, càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.

Cái mũi nhỏ tinh xảo, cái miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo, còn có trên đầu cô bé vẫn còn kẹp một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu ngọt ngào.

Sắt đá cũng có lúc nhu tình, lúc Cố Thanh Hàn đối mặt với đôi mắt trong trẻo kia của đứa bé, có một loại cảm giác lạ lẫm cuộn trào trong lồng ngực anh.

Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không bước ra khỏi một bước kia, Ôn Noãn thấy thế, nghĩ đến niên đại này phần lớn các bậc ba mẹ đều sống thu mình không quen biểu đạt tình cảm, vả lại sau khi đứa bé sinh ra Cố Thanh Hàn cũng chỉ gặp qua cô bé có đúng một lúc ——

Lúc đó đứa bé chỉ ngủ, nguyên chủ sợ anh sẽ đánh thức đứa bé, thậm chí ngay cả ôm cũng chưa từng cho anh ôm một cái, còn đuổi người đi.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.