[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Kiều Mềm Ngọt Ngào Cưng Chiều Hàng Ngày

Chương 3: Chương 3: Mở đầu (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó bởi vì chính mình đi ở rể, thỉnh thoảng bị nhóm xã viên công xã coi như đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, thêm hoài nghi trong lòng nguyên thân còn có Phương Nguyên Lượng, tâm lý càng thêm vặn vẹo, cuối cùng phát tiết tất cả ở trên người nguyên thân, động một chút đánh chửi, tát, vung nắm tay đều là chuyện thường ngày.

Thậm chí nguyên thân mang thai đứa con đầu, bởi vì cơ thể không thoải mái, nấu cơm chậm chút sẽ bị Hồng Cường đá vào bụng, đứa nhỏ bị đá mất, cơ thể nguyên thân mệt nhưng vẫn mặc quần áo nấu cơm hầu hạ Hồng Cường.

Hàng năm bị Hồng Cường bạo hành ngược đãi, trên người thường xuyên xanh tím, ba ruột lại là một người bắt nạt kẻ yếu, mẹ ruột giận mà không dám nói gì, cuối cùng nguyên thân không chịu được ngược đãi, ở ngày sinh nhật ba mươi tuổi đó nhảy sông tự sát.

Sau khi nguyên thân chết, nam xứng thô bạo Hồng Cường vẫn đối nghịch ngáng chân với nam nữ chủ nguyên thư khắp nơi, nhưng lại khiến tình cảm cả hai người như kim kiên, cuối cùng bị bọn họ liên thủ thu thập.

Lúc trước Giản Lộ xem quyển tiểu thuyết này đã thở dài bóp cổ tay vì nữ xứng pháo hôi trùng tên trùng họ, không nghĩ tới mình một giấc ngủ dậy lại thành cô ấy.

May mắn xuyên tới thời điểm ở trước khi nguyên thân kết hôn, tất cả còn có thể cứu chữa! Về phần nam chính trong sách với nam xứng cố chấp, đều gặp quỷ đi!

Cô muốn rời xa những người này bảo đảm bình an!

“Lộ Lộ đã về rồi?” Chị ba Giản Hân ở trong sân nhìn thấy em bốn ở cửa, giơ tay tiếp đón một tiếng, hai ba bước đi qua kéo người về phòng sưởi ấm: “Lạnh chứ, mau sưởi ấm cơ thể.”

Trong phòng đang đốt lửa, vừa bước vào trong phòng đã khiến người cảm nhận được ấm áp, như là hai thế giới với trời giá rét bên ngoài.

Giản Lộ tháo mũ rạn đường chỉ xuống, cởi áo khoác trên người ra, đưa ba thước vải cho chị ba: “Chị ba, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ.”

Đối diện, Giản Hân diện mạo thanh tú mỉm cười, thay em bốn phủi đi tuyết rơi trên vai, lúc này mới tiếp nhận vải, khen em gái một câu: “Em làm việc chị khẳng định yên tâm.”

Giản Lộ và Giản Hân có bốn năm phần giống nhau, nhưng Giản Hân càng thanh lệ, mà khuôn mặt Giản Lộ kiều diễm, cười rộ lên mi mắt cong cong, có thể nhìn ra là người một nhà.

“Chị ba, lúc trước khi chị đính hôn, anh rể tìm bà mối là họ Hà?” Giản Lộ ngồi ở cạnh giường đất, hỏi thăm Giản Hân. Nguyên thân không thế nào giao tiếp với người, rất nhiều chuyện đều không biết.

“Đúng rồi, dì Hồng Mai, đại đội chúng ta cơ bản đều tìm bà ấy làm mai.” Giản Hân thuận miệng trả lời, không hiểu sao em gái đột nhiên hỏi cái này: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, em tùy tiện hỏi.”

“Không phải em có người yêu thích chứ?” Kỳ thật Giản Hân lờ mờ có chút phát hiện, lúc trước xuống ruộng làm việc, cô ấy phát giác tầm mắt của em gái như nhìn về phía nơi năm trước mới xuống nông thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.