Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lương Tuyết Cầm nói: “Ai nói với cô tôi và Tiền Chí đã yêu đương mấy năm? Ai nói với cô tôi sẽ đính hôn với Tiền Chí? Ai nói với cô tôi bị Tiền Chí bỏ hả? Không coi sự trong sạch của người khác ra gì, mở mồm ra là nói lời hôi thối, chửi bới. Sao nào, cô dùng thủ đoạn mềm dẻo thì có thể tùy tiện đâm sau lưng người ta, còn người khác tát cô một cái thì thế nào hả?”
“Cô!”
Ánh mắt Nhiêu Thiết Lan đỏ như máu, giãy dụa muốn đến đánh Lương Tuyết Cầm. Nhưng xương mông và tay của cô ta đều cô cùng đau đớn, sao có thể bò đến đó được chứ? Cô ta chỉ có thể run rẩy mắng người: “Cô cô cao ngạo cái gì chứ, chỉ biết hung dữ với tôi, người khác cướp đối tượng…”
Cô ta còn định mắng thì một thanh niên trí thức cùng phòng ký túc xá đã bịt miệng cô ta lại, ngẩng đầu nói với Lương Tuyết Cầm: “Tuyết Cầm à, cô ấy bị đánh cho choáng váng, đã không biết bản thân nói gì nữa. Cô đã tát cô ấy một cái rồi thì cũng đừng so đo với cô ấy nữa.”
Lương Tuyết Cầm hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi. Cô ấy cũng quay về phòng ký túc xá.
Trong sân hò hét ầm ĩ. Lương Tuyết Cầm quay về ký túc xá, liếc nhìn Nhan Hoan đang ngồi dựa trên giường cắt bánh hoa mai thì hơi khựng một lát, nói: “Sao em lại khỏe như vậy chứ?”
Nhiêu Thiết Lan cũng không phải sinh viên mới xuống thành phố, mấy năm nay cũng đã làm rất nhiều việc nhà nông, con người cũng rất khỏe, không ngờ lại bị Nhan Hoan đánh cho không thể đánh trả.
Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhoẻn miệng cười, nói: “Từ nhỏ em đã rất khỏe, chị thấy em nhìn như vậy, nếu như không có bản lĩnh thì nào dám một mình chạy xuống nông thôn xa xôi ngàn dặm như vậy chứ…. Em còn không phải là một người dũng cảm sao?”
Lương Tuyết Cầm nghe cô nói như vậy thì vốn trong lòng còn đang rối bời thì lại bật cười.
Nhưng rất nhanh Nhan Hoan đã thu lại nụ cười, nói: “Tiền Chí kia cũng không phải là mối nhân duyên tốt đâu
“Chị biết, chị không có khả năng nhìn trúng anh ta được.”
Nhan Hoan thả tay xuống bên dĩa bánh hoa mai, đẩy dĩa lên trước mặt. Cô nói: “Chị ăn cùng em đi. Nhưng chị cũng đã nói không phải nhân duyên gì tốt, vậy thì chuyện trước đây chị muốn đính hôn với anh ta cũng là có người tung tin đồn nhảm sao?”
Lương Tuyết Cầm mấp máy môi.
Cô ấy không đồng ý anh ta, nhưng đúng thực sự là có hơi do dự… Nhưng không ngờ bản thân chỉ là hơi do dự, không từ chối ngay lập tức thì qua vài ngày cả nông trường đã đồn là cô ấy đồng ý đính hôn với anh ta.
Nhưng cũng là lỗi của cô ấy, ai bảo cô ấy nhất thời có chút buông lỏng phòng bị chứ?
Bởi vì Tiền Chí nói với cô ấy là có thể giúp cô ấy sang năm có được suất làm việc ở đại học Công Nông Binh do nông trường đề cử. Là mẹ anh ta lén lút nói với anh sẽ cho anh ta một suất.
… Cô ấy biết việc này chưa chắc anh ta có thể thực hiện được, nhưng cái suất này thực sự có sức hấp dẫn rất lớn với cô ấy. Còn nữa, cô ấy cũng rất chán ghét. Hai năm nay rõ ràng cô ấy không có gì với anh ta nhưng lời đồn đại vẫn bay đầy trời.
Một năm trước rõ ràng vị trí giáo viên tiểu học ở nông trường là cô ấy thi cử đàng hoàng mới thi đỗ được. Nhưng lại có người nói sau lưng cô là cô dùng quan hệ với Tiền Chí để có được nó. Cô ấy chán ghét tất cả những thứ này. Cho nên lúc nghe nói có suất đề cử đến đại học Công Nông Binh thì đột nhiên cô có hơi buông lòng. Đương nhiên, cũng là vì Tiền Chí đã theo đuổi cô ấy mấy năm, đối xử với cô ấy cũng có thể nói là không tệ. Cô ấy cho là con người của anh ta dù một lời khó nói, nhưng cũng không phải quá tệ. Kết quả là…