Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhan Hoan nghe được bà nói tên Tiền Chí kia là đồ đần thì bật cười.
Thím Liêu nhìn cô còn có thể cười thì chỉ có thể nói cô gái này rất lớn gan.
Bà đưa tay vỗ cô, nói: “Tiểu Hoan, bên nông trường đã thị phi như vậy thì hay để thím nói với đội trưởng Triệu xem chuyện lần trước thím nói có ổn không. Có thể tạm thời giới thiệu cháu đến đội công trình của chúng ta không?”
Nhan Hoan sững sờ. Cô lắc đầu. Điều này vốn cũng ổn, nhưng bây giờ khắp nơi đồn đại chuyện cô có vị hôn phu. Nếu điều tạm thời thì sẽ chỉ thêm dầu vào lửa.
Cô nói: “Thím à, chuyện này sợ không dễ dàng như vậy. Nếu cháu ở bên đội công trình, cách xa những người ở nông trường thì không biết người đồn đại cháu có tiếp tục không.”
Nói xong thì cô cũng kể tiếp những lời đồn đại như chuyện cô ở Thanh Châu có đối tượng, đã đính hôn, năm sau sẽ kết hôn cho thím Liêu nghe.
Cô kể xong thì nói tiếp: “Nếu cháu được điều tạm qua đội công trình sợ là không biết sẽ đồn ra những điều không hay như thế nào, cũng đừng làm phiền đội trưởng Triệu. Thực ra ngoài chút chuyện đó thì cháu ở bên kia rất tốt, cháu cũng rất thích công việc ở tổ thực phẩm với những người cùng làm bên đó.”
Như vậy mà còn là chút chuyện sao? Thím Liêu còn thay cô sầu muốn chết.
Nhan Hoan cười nói: “Thím à, lần này cháu đến đây là muốn tìm thím giúp cháu giải quyết việc này. Không phải lần trước thím nói với cháu là muốn giúp cháu xem trong đội có đồng chí độc thân nào phù hợp để giới thiệu cho cháu sao? Nếu không thì để chờ đến tết, thím xem có ai hợp không, giới thiệu cho cháu luôn.”
Cô tiếp tục khựng lại, vô cùng chân thành nói: “Phải đẹp trai, cơ thể cường tráng, có thể đánh nhau được. Nếu không thì phiền phức của cháu nhiều như thế, không biết đánh nhau sợ là không được.”
Trên thực tế là cô sức lực rất lớn, không đánh được, cũng sẽ đánh không lại cô…. Chuyện này khá khó, nhưng tốt xấu gì cũng nên biết đánh nhau đúng không?
Thím Liêu: ….
Bà cảm giác mấy câu này rất lại, nhưng vẻ mặt của Nhan Hoan lại vô cùng nghiêm túc.
Nhưng đẹp trai, cường tráng, còn biết đánh nhau?
Đột nhiên thím Liêu lóe lên gì đó, nghĩ đến chuyện tối hôm đó Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan về nhà thì thốt lên: “Tiểu Hoan, có phải cháu nhìn trúng đội trưởng Triệu của chúng ta rồi không?”
Gương mặt nhỏ của Nhan Hoan đỏ lên. Rõ ràng như vậy sao?
Cô á lên một tiếng, nói: “Có hơi hơi. Chủ yếu là thím xem đi, chỗ này cháu cũng không quen ai khác, người thỏa mãn điều kiện này chỉ có đội trưởng Triệu, không phải sao? Nhưng ánh mắt của đội trưởng Triệu khá cao, có thể là sẽ ghét bỏ cháu… Nếu thím có ai khác thỏa mãn điều kiện có thể giới thiệu cho cháu. Chỉ là trái tim cùng phải vững vàng một chút, có thể không ngại những lời đồn đại vớ vẩn ngoài kia.”
….
Triệu Thành Tích đang đứng ngoài cửa. Thính lực của anh rất tốt, nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của thím Liêu và Nhan Hoan. Anh nghĩ đến tin tức mà bạn anh vừa gọi điện thoại báo cho anh.
Lần đó, là lần anh đưa Nhan Hoan và ký túc xá thanh niên trí thức, Nhan Hoan nói là bọn họ có thể thử ở bên nhau. Mặc dù anh trách móc cô thì sau này cũng nghi ngờ hôm đó cô uống nhiều rượu quá.
Nhưng đến cùng là sau một đêm nóng gan nóng phổi thì sáng hôm sau anh đi tắm nước lạnh, đến văn phòng gọi điện thoại cho một người bạn cũ ở thành phố Thanh Châu, đọc tên Nhan Hoan để người đó đến chỗ thanh niên trí thức ở Thanh Châu xử lý, giúp đỡ điều tra chuyện nhà Nhan Hoan, còn có chuyện mà ba mẹ cô ép hôn, đối tượng ép hôn cô nữa.