Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng như lời của nhân viên công tác nói, đừng thấy lúc này tuyết rơi nhiều, rất nhiều đội nhàn nhã, nhưng lại chính là thời điểm bận rộn nhất của đội làm vườn. Vì mỗi năm nông trường nhận được số lượng lớn đơn đặt hoa các đơn vị gửi về, và bánh hoa mai, rượu hoa mai của đội làm vườn rất nổi tiếng, đơn đặt hàng cũng rất nhiều, thêm nữa, cuối năm còn phải bàn giao sổ sách. Cho nên lúc này thì dù là ở các nhóm khác nhau của đội làm vườn hay văn phòng đều là lúc bận rộn nhất, không thể xảy ra sai sót. Nếu xảy ra sai sót thì dù là tính sai tiền, tính sai đơn đặt hàng đều phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Nhan Hoan đi vào văn phòng của đội làm vườn liền thấy mấy nhân viên đang vùi đầu làm việc, hoặc đang giao phó nhiệm vụ cho người khác. Tuyệt đối không hề được nhàn nhã thong dong như các đội khác.
Cô cầm thư giới thiệu đi lên phía trước, chỗ sát phía trước nhất hẳn là bàn lễ tân.
Nhân viên ngồi sau bàn lễ tân sớm đã ngẩng đầu quan sát cô từ khi cô mới bước vào. Lúc này người đó thấy cô mang thư giới thiệu đến, tự giới thiệu bản thân là thanh niên trí thức mới đến thì vươn tay nhận thư giới thiệu, đọc lui đọc lại, sau đó thì bảo cô ngồi đó đợi, còn người đó thì cầm thư đi vào trong phòng làm việc. Chỉ một lát sau thì có một ông chú tuổi trung niên đi ra, nhân viên công tác giới thiệu đây là người quản lý của đội làm vườn, là chủ quản Dương.
Chủ quan Dương chào hỏi Nhan Hoan xong thì ông quay đầu lại nói chuyện với một sư phó nào đó đang nói chuyện với một nhân viên công tác khác: “Ông Mạnh, đây là thanh niên trí thức mới tới. Bây giờ không phải là lúc đội làm vườn của các ông bận rộn nhất sao, hay là để cô ấy đến chỗ các ông giúp đỡ đi.”
Người sư phó họ Mạnh này đang cau mày nghe nhân viên công tác báo cáo gì đó. Cũng không biết người nhân viên đó nói gì mà ông ta có vẻ không vui chút nào. Lúc này ông ta đột nhiên nghe chủ quản Dương gọi mình bảo là sắp xếp cho một thanh niên trí thức đến đội làm vườn thù mới quay qua quan sát Nhan Hoan. Ngoại hình đúng là mềm mại nõn nà, phảng phất như thể có gió thổi qua thì sẽ bay mất vậy. Kiểu thanh niên trí thức được nuông chiều không có kinh nghiệm như thế này đến đội làm vườn của ông ta để làm gì chứ? Thêm phiền phức à?
Sư phó Mạnh nói thẳng: “Không cần đâu, chỗ chúng tôi rất bận rộn, nhưng lại thiếu thợ trồng hoa có kinh nghiệm, không thiếu người làm việc vặt, không cần đến cô gái này.”
Nhan Hoan sờ lên mũi mình, bị chê bai rồi.
Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên nói dù là tỉa hoa hay cắm hoa thì tay nghề của cô tuyệt đối không thua những người thợ cắm hoa, thì bên cạnh lại vang lên giọng của một sư phó khác: “Bên đội làm vườn không thiếu người làm việc vặt thì đến tổ thực phẩm của chúng tôi đi. Tổ thực phẩm của chúng tôi cũng đang bận rộn, thiếu người cắm hoa ngâm rượu. Cô gái này nhìn rất khéo tay, hẳn là rất phù hợp.
Nhan Hoan quay đầu nhìn qua, là một sư phó nhìn rất quen mắt. Hôm qua cô đến chỗ đồn điền đã gặp ông ấy, còn tìm ông ấy để nghe ngóng chuyện của cậu nữa. Hóa ra là sư phó của tổ thực phẩm.
Khí chất trên người vị sư phó này chính trực lại chất phác, hẳn là một người không tệ. Hơn nữa thì cắm hoa ngâm rượu cô cũng biết làm nhé.
Nhan Hoan quyết định không lên tiếng nữa.
Chủ quản Dương đập tay, nói: “Như vậy đi.”
Cứ như vậy Nhan Hoan gia nhập tổ thực phẩm của đội làm vườn.
Người muốn Nhan Hoan gia nhập tổ thực phẩm là một sư phó họ Châu, là tổ trưởng tổ thực phẩm. Thực ra thì sư phó Châu nhắm đến chuyện của cậu Nhan Hoan mới muốn cô vào tổ. Cậu của Nhan Hoan, Nhan Đông Hà trước là là tổ trưởng bên chỗ vườn thuốc.