Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta mang biểu cảm mù mịt, gần như là sợ hãi, nói: “Vinh Tổ, ông nói là con bé bảo đừng có ý đồ gì với nó, nếu không sẽ không có kết quả gì tốt sao? Cái này, cái này là không có khả năng mà. Con bé không phải luôn…”
Bà ta lầm bầm, càng nói càng biến sắc. Bà ta không dám tin, lại như đang nghĩ đến cái gì đó, vô cùng sợ hãi.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng thay đổi. Rất nhanh trên mặt hai người đã đổi một biểu cảm khác, trung hậu trung thực, thêm một chút đau khổ, lấy lòng.
Nhan Quế Phân bước lên mở cửa. Người bước vào chính là anh con rể mà bọn họ nhắm vào, chủ nhiệm Quách, Quách Đại Vi.
Quách Đại Vi ở bên ngoài không nghe thấy bên trong nói chuyện, lúc trước nghe âm thanh ném đồ vật, còn nghe Thẩm Vinh Tổ lớn giọng mắng đồ nghiệt chủng bà sinh ra. Lúc đó anh ta không vào ngay mà đứng bên ngoài đợi một lúc lâu, chờ bên trong yên tĩnh lại thì mới bước vào.
Quách Đại Vi đã ba mươi sáu tuổi, dáng người cũng khá cao lớn. Vốn tuổi tác cũng không quá lớn, những vì ăn sung mặc sướng, ngồi phòng làm việc lâu nên có hơi mập ra…. Vẻ ngoài như vậy mà mang quần áo tươm tất thêm giày da. Như vậy trong mắt Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân thực sự là vô cùng có thể diện.
Đây chính là chuyện mà Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân không cách nào hiểu được. Bọn họ để Nhan Hoan gả cho Quách Đại Vi đương nhiên cũng không hoàn toàn vì người trong nhà.
Bọn họ cho rằng điều kiện của Quách Đại Vi tốt như vậy, Nhan Hoan gả cho anh ta thực sự không tính là ấm ức cho cô. Vừa gả vào đã có nhà to, có công việc, có quần áo đẹp đẽ. Cho dù là trước đó anh ta có hai đứa con, người ta cũng đã nói là bọn họ sẽ ra ở riêng, hai đứa nhỏ ở bên nhà nội, cũng không phiền đến hai người… Cô gả đến đó cuộc sống sẽ tốt biết bao chứ? Đã vậy còn tặng công việc cho người ta, chạy đến Đại Tây Bắc, đây không phải là bị điên thì bị gì chứ? Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân thực sự là vừa phẫn nộ vừa khó hiểu.
Quách Đại Vi bước vào, làm ra vẻ không biết trước đó phòng đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nhìn qua Thẩm Vinh Tổ, rồi nói với Nhan Quế Phân: “Bác gái à, tìm được Tiểu Hoan là tốt rồi, cũng không cần quá đau lòng đâu. Tâm trạng của cô ấy không tốt, muốn đến chỗ nhà cậu giải sầu, vậy thì cứ để cô ấy đi một chút là được rồi.”
“Mọi người cứ yên tâm, bên này cháu sẽ sắp xếp tốt cho cô ấy, đợi cô ấy muốn về thì chuyện hộ khẩu sẽ không thành vấn đề, chúng ta cứ chờ là được rồi, không cần quá gấp gáp… Cô ấy vẫn luôn được chiều chuộng, khí hậu ở Đại Tây Bắc như vậy sao cô ấy có thể ở quen được chứ? Không bao lâu sau cô ấy chắc chắn sẽ thấy được ở nhà rất tốt, muốn quay về. Hôn sự của cháu và cô ấy đợi cô ấy về rồi nói tiếp.”
Sắc mặt của Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ thay đổi, trong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hơi ngượng ngùng. Bọn họ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Quách Đại Vi. Bọn họ đều có lòng muốn hỏi vấn đề gấp gáp của mình. Ví dụ như chuyện Mỹ Nguyệt vào đoàn văn công, chuyện Thẩm Kiến Lập về thành phố, còn cả sắp xếp công việc. Thậm chí là Thẩm Mỹ Châu có vị trí ở văn phòng không… Nhưng lúc này bọn họ muốn hỏi, Quách Đại Vi không chủ động nhắc đến nên bọn họ không có mặt mũi nào mở miệng. Vì như vậy trong lòng họ lại nhớ đến Nhan Hoan, hận cô không không hiểu chuyện, không vì cả nhà chút nào.
Quách Đại Vi tiễn Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ rời đi, chỉ xem như không hiểu được ánh mắt của bọn họ. Trên mặt anh ta hòa hoãn, còn khuyên ngăn Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân.