Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạ Đông Hải dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tạ Hiểu Ngọc, hiện tại cô đang lên kế hoạch cho cuộc hôn nhân của chính mình, vậy con trai của phó thị trưởng Nghiêm không phải là đối tượng của cô sao?.
Ngược lại, áp lực trong lòng Tạ Đông Hải cũng biến mất, Nghiêm Bình Châu cùng con trai của ông ta ông nhìn không thấu, cho dù gả con gái cho nhà họ, chắc chắn họ cũng sẽ không chiếu cố người ba vợ là ông?
“Tùy con, hôn sự của con ta sẽ không xen vào.”
……
Quý Thục Cầm cứ mãi trằn trọc lăn lộn mãi không ngủ được, trời còn chưa sáng, đã chạy xe đạp đến nhà chị họ Tiêu Lai Phượng.
Trời quá tối, trước nhà chị họ không biết từ khi nào xuất hiện cái hố to, xe đạp của bà ta không tránh kịp: “rầm” một tiếng rơi thẳng vào hố.
“Ai da” kêu một tiếng thảm thiết, khiến cho Tiêu Lai Phượng đang còn trong giấc mộng phải tỉnh lại.
“Ai yo, A Cầm à, em làm sao mà rơi xuống hố vậy, chạy xe mà không nhìn đường hay sao?”
Tiêu Lai Phượng nhanh chóng chạy đến kéo em họ ra khỏi hố, vòi xe đạp bị cong vẹo, bánh xe cũng cong, chị họ bảo ông chồng mình mang xe đến tiệm sửa.
Quý Thục Cầm một chân què một chân trẹo bước vào nhà, môi bị răng cựa vào nứt một vết, trán cũng sưng lên.
Quý Hương Hàn vội vàng cầm cồn đến sát trùng vết thương cho cô ta: “Dì họ, sao dì lại đến đây?”
Quý Thục Cầm một bụng hoả khí, nén giận nói: “Tạ Tiểu Ngọc quay lại rồi.”
Bàn tay đang cầm băng gạc của Quý Hương Hàn không kiềm chế được, bất ngờ chọc thẳng vào mắt Quý Thục Cầm.
Quý Thục Cầm bị cồn i ốt vương vào mắt không mở mắt được: “Cái đứa nhỏ này sao tay chân lại vụng về vậy chứ?”
Quý Hương Hàn tay chân bận rộn mang nước lạnh đến cho cô ta rửa mắt, nhưng nước lạnh vô tình chạm vào vết thương của cô ta, sau một hồi loạn rối tung lên, vết thương của Quý Thục Cầm càng trở nên trầm trọng hơn.
“Thôi đi đừng làm nữa, lát nữa ta đến phòng khám băng bó lại, nói chuyện chính sự trước đi.”
Quý Thục Cầm nói: “Vị trí công việc ở đoàn văn nghệ, có khả năng không thành rồi.”
Sắc mặt Quý Hương Hàn phút chốc trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, chai cồn trong tay cũng bị bóp cho bẹp dúm.
Cô ta khoe khoang với đoàn ca múa rằng, mình có thể vào đoàn nghệ thuật của Tổng quân khu, nếu không vào được, nhất định sẽ bị người ta cười cho đến chết.
Quý Hương Hàn vội vàng nói: “Tạ Tiểu Ngọc nghĩ công việc ở đoàn nghệ thuật quá đơn giản rồi, cô ta không biết hát cũng chẳng biết múa, tìm việc khác giao cho cô ta là được rồi.”
“Việc này tối qua ta cũng đã nói rồi, nó không đồng ý.”
Tiêu Lai Phượng cũng mơ tưởng rằng con gái mình vào đoàn nghệ thuật sẽ tìm được một người con rể là quan chức.
“Nếu không thì tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà để gả đi, dù gì cô ta cũng đến tuổi gả chồng rồi.”
……
Quý Thục Cầm nhớ đến lời Tạ Tiểu Ngọc nói đêm qua, cô muốn vào đoàn nghệ thuật cũng là vì muốn tìm quan chức hoặc cán bộ.
Trong lòng bà ta không khỏi cười lạnh, cô mang theo hai đứa nhỏ bên mình, làm sao có khả năng tìm được nhà nào tốt.
Bà ta xin nghỉ phép với lí do bị thương, đến trường tiểu học Văn Thành tìm Lữ Thu Mai, không vòng vo mà nói thẳng: “Tạ Tiểu Ngọc quay lại rồi.”
Lữ Thu Mai cùng mẹ của Tạ Tiểu Ngọc sống cùng một khu nhà từ bé đến lớn, từ nhỏ đã đô kị Mạnh Thiên Đông lớn lên xinh đẹp, gả vào nhà tốt, trong lòng cảm thấy rất bất bình.
Mười năm trước trong thời kì đặc biệt, cô ta đứng ra tố cáo gia đình Mạnh Thiên Đông có thành phần địa chủ, hại Mạnh Thiên Đông phải li hôn, di dời đến Lương Châu.