[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh

Chương 30: Chương 30: Anh Nghiêm Dặc, sao anh lại đến đây? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Làm sao câu khen ngợi mà Trần Niên nói lại quen thuộc như một câu mỉa mai vậy?.

Ồ, thì ra anh cũng từng nói qua.

Khi anh nhờ bạn từ nhỏ Hứa Xương đến đón Tiểu Ngọc, Hứa Xương cũng hỏi về điều này, hỏi cô em dâu mà anh sẽ đón xinh đẹp như thế nào.

Nghiêm Dặc lúc đó trả lời: “Sau khi gặp qua, sẽ không hỏi câu hỏi ngu ngốc như thế nữa.”

Nghiêm Dặc đến tìm huấn luyện viên, kính cẩn chào hỏi: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn xin nghỉ phép.”

……

Tạ Tiểu Ngọc sợ rằng đêm dài lắm mộng, ngay sáng sớm hôm sau, cô đưa hai đứa em trai sinh đôi của mình đến trường tiểu học Văn Thành, trước đây cô ấy đã từng học ở trường này, hiệu trưởng vậy mà vẫn còn nhớ cô ấy rõ ràng.

Hiện tại khai giảng đã được mấy ngày rồi, sau khi thi đầu vào, hai đứa em được xếp vào lớp 5-4.

Ở nơi không nhìn thấy, Quý Thục Cầm trề môi nói: “Nhìn thấy rồi chứ, cái người xinh đẹp dẫn theo cặp song sinh, chính là Tạ Tiểu Ngọc, lớn lên cứ như yêu tinh vậy, vào đoàn nghệ thuật, có cán bộ quan chức nào mà không câu được cơ chứ, bà không sợ à?”

Trái tim của Lữ Thu Mai cứ như đang bị người khác nhẫn tâm chà đạp.

Mạnh Thiên Đông cũng chính là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đó, để làm cho đàn ông đỏ mặt mất lý trí.

Tạ Tiểu Ngọc so với mẹ nó còn xinh đẹp hơn, tai họa này nếu không phải ở nhà mình, sau này nhất định sẽ báo thù.

Lữ Thu Mai nói: “Thôi được, lựa một ngày để con trai tôi gặp con gái riêng của bà một chút, phải để cho con trai tôi nhìn trúng nó mới tốt.”

Quý Thục Cầm nói: “Còn cần gì phải chọn ngày nữa, cứ chọn hôm nay đi.”

……

Mặt khác, sau khi thu xếp tốt trường học cho mấy đứa em, Tạ Tiểu Ngọc về nhà lấy chứng chỉ và giấy tờ lúc ở Lương Châu, chuẩn bị đến đoàn nghệ thuật tiếp quản công việc.

Bà Trần, bà đã chạy tới tìm Tạ Tiểu Ngọc: “Vừa rồi Quý Thục Cầm đến nhà bà nói, Cá Lớn và Cá Nhỏ gặp rắc rối ở trường học, trường học gọi điện thoại đến nhà bạn, Quý Thục Cầm qua đó trước rồi, cô ta đi trước, bảo khi nào cháu quay lại thì hãy nhanh qua đó.”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, cô vừa từ trường học trở về, thì Cá Lớn và Cá Nhỏ đã gặp chuyện, có chút kì lạ.

Nhưng liên quan đến hai đứa em, cô vẫn chuẩn bị quay lại trường học để xem hai đứa nó.

Vừa rời khỏi khu nhà của Thành ủy, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.

Một bóng người đàn ông cao khoảng một mét tám mấy, dáng người cao lớn cường tráng, tóc ngắn hơn một chút, nhưng sau khi cắt ngắn lại càng thêm khí chất.

Cô chạy nhanh vài bước: “Anh Nghiêm Dặc, sao anh lại đến đây?”

Khóe miệng Nghiêm Dặc nhếch lên, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc rằng anh sẽ học tại Đại học Công an Bình Thành trong hai năm.

“Đi đâu vội vàng như vậy, hai đứa em trai của em đâu?”

Tạ Tiểu Ngọc tim đập thình thịch: “Ở trường học, cô giáo gọi điện thoại về nhà nói em trai em gặp rắc rối, Quý Thục Cầm qua đó trước rồi nhờ bà Trần nhắn lại, bảo em qua đó gấp.”

Nghiêm Dặc nghĩ một lúc: “Mẹ kế của em sao lại nhiệt tình như vậy, có chút kì quái, bên trường học để anh đi xem, em ở bên ngoài đừng vào”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu liên tục: “Em cũng cảm thấy có chút kì quái.”

Nghiêm Dặc không vào trường, dùng một bao thuốc lá đổi lấy chút tin tức từ bảo vệ trường, bác bảo vệ bước vào trường đi vòng quanh, cặp sinh đôi lớp 5-4 rất nổi bật, nên rất dễ nhận ra.

Bảo an nhét trong túi một bao mẫu đơn, xã cung tiêu đã bán chúng với giá năm hào mốt, chúng được làm bằng giấy thiếc, đắt hơn hai xu so với giấy dầu.

Đắt hơn hai xu, khiến bảo vệ có cảm giác kiêu ngạo.

Bảo an đi ra nói: “Không gặp chuyện gì, đang trong lớp an ổn học rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.