[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh

Chương 13: Chương 13: Có phải vì đối tượng của cháu nên cháu mới trở lại Bình Thành? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đây chính là cô vợ nhỏ tương lai của Nghiêm Dặc, Hứa Xương không chậm trễ: “Tiểu Ngọc, bây giờ đi tới nơi em trai cô luôn sao?”

“Ừm, đi ngay bây giờ, nhanh chóng đón tụi nhỏ”

Lương Châu nhiều bão cát, vừa ra khỏi nhà ga, Tạ Tiểu Ngọc đã bị gió mạnh thổi cát bay đến đầy miệng.

Hứa Xương nhìn hai má trắng nõn của Tạ Tiểu Ngọc bị bão cát thổi đỏ, xót xa nói: “Quên không mang khăn trùm đầu và khẩu trang cho cô rồi.”

Anh ta đã ở Lương Châu nhiều năm, da dày thịt béo, cũng không có người yêu, nên không nghĩ đến những chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Tôi có mang.”

Cô lấy từ trong túi xách ra một cái khẩu trang, rồi lấy một cái khăn trùm lên đầu che mũi và miệng mình, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm quen với khí hậu nơi này.

Hứa Xương đã mượn một chiếc máy cày từ nông trường, anh ta dìu cô vào trong thùng xe: “Tôi nghe anh Dặc nói, từ lúc tám tuổi cô đã không đi xa nhà, không ngờ vẫn còn biết là đến Lương Chân phải mang theo khẩu trang và khăn trùm đầu à?”

Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào: “Anh Dặc nói bão cát ở Lương Châu rất lớn, nên ở nhà ga đã mua cho tôi.”

“Anh Dặc thật tinh tế.”

Hứa Xương lái máy cày chở Tạ Tiểu Ngọc đến thẳng thôn, nơi hai người em trai sinh đôi của cô ở đó.

Trên đường đi, Hứa Xương đã kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe, ba kế của cô đã mất được nhiều năm, một năm trước mẹ cô đã quay về Bình Thành viết giấy chứng nhận mở nông trường, không ngờ buổi tối trước ngày rời đi đã xảy ra tai nạn xe, vì được cấp cứu trễ mà qua đời, ngay cả một lời trăng trối cũng không kịp để lại.

Em trai song sinh cùng mẹ khác ba của Tạ Tiểu Ngọc đã đi theo và sống với gia đình của bác cả và bác cả gái.

Đôi mắt Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên, hóa ra trước khi mẹ cô qua đời đã có dự tính đi tìm cô.

Máy cày đã chạy được hơn một tiếng, lúc này dừng trước cửa sân có lát gạch vuông, trong sân có tiếng đánh mắng trẻ nhỏ.

Tạ Tiểu Ngọc nhảy xuống xe, nhìn thấy cậu bé vừa gầy vừa trắng, những đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng, đang bị một đôi bàn tay to gầy, thô ráp đè lên mặt đá, dùng chày gỗ đánh vào mông của cậu bé.

Hứa Xương tức giận: “Người bị đánh chính là em trai của cô, không biết này là Cá Lớn hay là Cá Nhỏ.”

Cặp song sinh trông giống hệt nhau, khiến Hứa Xương không nhận ra được.

“Bốp! Bốp! Bốp!” Mỗi một cái tựa như đang đánh vào trong trái tim của Tạ Tiểu Ngọc.

Sau khi ông nội qua đời, cả nhà keo sán da chó của bác cả lại huênh hoang khoác lác, nhưng cũng không dám động vào Tạ Tiểu Ngọc dù một ngón tay.

Mà em trai của cô, tương lai chính là ông chủ giới kinh doanh, giờ phút này thì đang bị chày gỗ đánh mông!

Cậu bé quay đầu hé miệng, nhanh chóng cắn một cái lên cánh tay của người đang đánh cậu bé.

“Bà là mụ phù thủy già, bà đã đem anh trai của tôi đi đâu rồi?”

Đỗ Nhị Mai đau đớn, vội vung tay muốn đánh nữa: “Cái con quỷ đòi nợ kia, nó khắc chết ba mày, còn khắc chết mẹ mày, không để cho nó đi thì nó sẽ khắc chết cả nhà này.”

Tạ Tiểu Ngọc từ trên đống củi đang được chặt rút ra một cây củi to nhất, vội nhào đến nhắm đến phía sau lưng của Đỗ Nhị Mai đang đánh em trai cô mà đánh lên:

“Em trai đừng sợ, chị sẽ giúp em đánh bà phù thủy bắt cóc trẻ con này!”

“Tôi không phải kẻ buôn người, tôi là bác cả gái của nó, còn cái con bé chết tiệt này là ai vậy?”

“Bà nói cái gì? Tôi nghe không hiểu lời của bà nói!”

Tạ Tiểu Ngọc giả vờ không hiểu, tiếp tục đánh tới hơn mười cái mới dừng tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.