Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy cô mấy dì tấm tắc cảm thán: “Một nửa lương mà hai mươi đồng, đó là lương của Phó thị trưởng Tạ mười năm trước đây rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ lương của ông ta cũng phải trên một trăm sáu mươi đồng mỗi tháng rồi, thế mà còn gửi về mỗi tháng chỉ hai mươi đồng về dưỡng ông bà với con gái, chậc chậc, đã có mẹ kế lại có ba dượng, Tiểu Ngọc đáng thương còn chẳng hay biết gì, còn nghĩ ba đối xử với mình rất tốt.”
“Có thể tốt thế nào chứ, ngày đầu tiên trở về nhà, ngay cả cửa còn không vào được, đây là Quý Thục Cầm định ra oai phủ đầu với con gái riêng à.”
“Quý Thục Cầm nhìn vẻ ngoài thì tốt bụng, nhưng khi con gái riêng vừa đến, bà ta đã nhịn không được bộc lộ bản chất thật của mình rồi.”
“Đứa trẻ đó thật đáng thương, để tôi về nhà lấy cho nó chút bánh ngọt.”
“Nhà tôi vẫn còn táo và chuối, tôi về mang chút trái cây cho mấy chị em nó.”
……
Tề Hồng Ngọc mang bánh óc chó và táo đến cho ba chị em Tạ Tiểu Ngọc, đau lòng nói: “Thật khó khăn cho cháu khi phải sống dưới mái nhà người khác, Cháu phải bảo ba kiếm việc làm cho mình đi thôi nếu không sẽ không thể đứng vững ở Bình Thành đâu.”
Tạ Tiểu Ngọc cầm túi táo gai mình mang gói vào chiếc khăn tay đưa cho Tề Hồng Ngọc.
“Không cần phải khiến cho ông ấy khó xử đâu ạ, ông ấy là quan chức của dân, không thể sử dụng quyền lực vì mục đích cá nhân của mình được, cháu có một phần công việc, là công việc của mẹ cháu ở nhà văn hoá nghệ thuật, lần này cháu về chính là để tiếp quản công việc của mẹ cháu.”
“Mẹ cháu từng làm việc ở đoàn nghệ thuật à?”
“Đúng vậy ạ.”
Khóe mắt Tạ Tiểu Ngọc cong lên, cười đến mức trái tim của Tề Hồng Ngọc như tan chảy.
“Thím xem cháu và em cháu xinh như này, cũng biết mẹ cháu ngày xưa xinh đẹp như thế nào rồi, bà ấy hát hay nhảy đều rất tốt, chỉ tiếc chị em bọn cháu chỉ thừa hưởng được vẻ ngoài của bà, tài năng lại chẳng kế thừa được tí nào, nhưng cháu sức lực lớn, có thể làm việc nặng, đoàn nghệ thuật nhiều việc như thế, nhất định sẽ có công việc phù hợp với cháu thôi.”
Thím Tề bật cười, tâm lí đứa nhỏ này tốt thật.
Vừa quay đầu Thím Tề đã nói với Trần Nhạn: “Mẹ kế của Tiểu Ngọc đúng là không biết xấu hổ mà, vị trí mà đoàn nghệ thuật cháu gái bà ấy làm, hiện tại hoá ra là công việc mà mẹ Tiểu Ngọc để lại.”
“Để xem lần này Tạ Đông Hải xử lí thế nào, nếu ông ta dám bao che cho vợ kế bắt nạt Tiểu Ngọc, tôi sẽ đến toà Thị Chính báo cáo ông ta lợi dụng con gái và vợ cũ.”
…
Cá Nhỏ vỗ một phát lên đùi, đập chết con muỗi, dưới đèn đường muỗi rất nhiều: “Chị ơi, chị đã cùng mười một cô dì nói chuyện rồi, nhiêu đó chắc cũng đủ rồi đi, em sắp bị muỗi cắn chết rồi.”
Cá Nhỏ thông minh, cũng biết chị gái đây là đang cố ý, nên phối hợp với chị muốn bao nhiêu dễ thương ngoan ngoãn đều có bấy nhiêu.
Nhẫn nhịn chịu đựng ma trảo của các dì các cô, nụ cười của cậu nhóc sắp đông cứng rồi.
Cá Lớn ngoan nhất, đuổi muỗi cho em trai: “Các thím đều rất tốt, đều cho chúng ta đồ ăn ngon, ngon hơn bác cả nhiều.”
Cá Nhỏ trợn trắng mắt: “Bởi vì chúng ta giả vờ ngoan ngoãn dễ thương, nên mới có đồ ăn để ăn đấy.”
Cá Lớn: “Anh không có giả vờ nhé.”
Cậu nhóc biết để các cô các dì xoa khuôn mặt nhỏ bé của mình, sẽ giúp chị dễ chiếm được cảm tình của họ, nên cậu không né tránh.
Hơn nữa, cậu biết các cô các dì, các bà đó rất thích mình, không có ý bắt nạt mình.
Chị gái nói, bởi vì cậu và em trai lớn lên rất xinh xắn đáng yêu.