Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Xuân Ni duyệt cho Tạ Tiểu Ngọc nghỉ một ngày, bảo cô đi tìm Chu Cảnh Họa: “Hôm nay trong đoàn có buổi thi tuyển nhân viên, cháu bảo Cảnh Họa dẫn cháu đi gặp cha con bé đi.”
“Cám ơn dì Trương.”
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy hôm nay có rất nhiều người tới đoàn văn công, còn thấy Quý Hương Hàn cũng tới tham gia thi tuyển.
Trương Xuân Ni chuyển đi, Quý Thục Cầm được thăng chức, đoán chắc Quý Hương Hàn vẫn có thể vào đoàn văn công.
Nghĩ đến ở thế giới song song kia, Quý Hương Hàn làm ra hết chuyện này đến chuyện khác phá vỡ giới hạn của người bình thường, còn cả người chồng không hiểu rõ về cô ta, bị Quý Hương Hàn hại đến tinh thần hoảng liên hốt, bất ngờ bỏ mạng.
Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được nói: “Dì Trương ơi, nếu Quý Thục Cầm được thăng chức, có phải bà ta có quyền tuyển Quý Hương Hàn vào đoàn văn công không?”
Quý Hương Hàn là người có hiềm nghi hãm hại Chu Cảnh Họa lớn nhất, Trương Xuân Ni sắp chuyển đi, nên đương nhiên là bà ấy không muốn để Chu Cảnh Họa ở cùng một đơn vị với Quý Hương Hàn.
Nhưng sau khi chuyển đi, bà ấy cũng không có cách nào ngăn cản.
Về phần giở thủ đoạn nhỏ, cha chồng và bác cả ở Bắc Kinh bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào, bà ấy không thể lưu lại nhược điểm cho nhà mình.
Bà ấy cũng không tiện nói những chuyện quanh co lòng vòng này với Tạ Tiểu Ngọc: “Cháu mau đi tìm Cảnh Họa đi, chỉ cần cháu chuyển tới bệnh viện làm việc, Quý Thục Cầm sẽ không làm gì được cháu cả.”
...
Tạ Tiểu Ngọc chạy đi tìm Chu Cảnh Họa, thấy cô ấy bị người đàn ông có ngoại hình ưa nhìn nhưng khuôn mặt dầu mỡ, bước chân hư phù chặn lại.
“Tiết Diệu Mạnh, tôi không thích cậu, mong cậu đừng tiếp tục tới quấy rầy tôi nữa!”
Tạ Tiểu Ngọc lập tức cầm gậy gỗ đập vào lưng anh ta, quát: “Dám tới đoàn văn công đùa bỡn lưu manh à, đây là hoa khôi của đoàn chúng tôi đấy, anh tránh xa ra, đừng quấy rầy đoàn hoa khôi của đoàn chúng tôi.”
“Con điếm nào dám đánh tao đấy, không muốn sống nữa hả?”
Tiết Diệu Mạnh quay đầu lại, giơ quả đấm lên định đánh người, anh ta không phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả Quý Hương Hàn từng ngủ với anh ta, không nghe lời cũng bị anh ta đánh.
Nhưng khoảng khắc nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, Tiết Diệu Mạnh chuyển nắm đấm thành giơ tay gãi gãi đầu.
Trụ cột hoa khôi của đoàn gì gì đó đều bị anh ta ném ra sau đầu, cô gái trước mắt này vừa hoang dã lại vừa xinh đẹp, anh ta cứ thắc mắc sao nghe giọng quen thế, hóa ra là con chim hoàng anh tối hôm qua nghe thấy.
Anh ta cười cười: “Em gái nhỏ hiểu lầm rồi, anh và hoa khôi của đoàn các em là bạn học cùng trung học phổ thông, là bạn tốt.”
“Phi, tôi thà làm bạn với heo chó, cũng không làm bạn với cậu đâu!”
Ngày hôm qua Chu Cảnh Họa còn nhìn Tạ Tiểu Ngọc không vừa mắt, nhưng tối hôm qua nghe mẹ nói sợi dây buộc đạo cụ có thể là do cháu ngoại của Quý Thục Cầm cắt.
Ngoài ra mới sáng sớm, Tạ Tiểu Ngọc đã giúp cô ấy đánh tên cặn bã, lại còn gọi cô ấy hoa khôi của đoàn, nên hiện tại hai người bọn họ đã là đồng đội trên cùng một chiến tuyến.
Chu Cảnh Họa lập tức kéo Tạ Tiểu Ngọc cách xa tên cặn bã.
...
Chờ hai người đi xa, Chu Cảnh Họa mới nói: “Người nhà họ Tiết làm không ít chuyện khinh nam cưỡng nữ, cô xinh đẹp thế này, nhớ phải coi chừng cậu ta dùng thủ đoạn hạ lưu phá hủy sự trong sạch của cô đấy.”
Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ ghê tởm Tiết Diệu Mạnh.
“Cả nhà tên cặn bã đều cặn bã vậy hả?”