Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quý Tuân rất thưởng thức sự cơ trí của Tạ Tiểu Ngọc, lúc trước thưởng thức cô bao nhiêu, giờ lại thương cô bấy nhiêu, vậy nên ông ấy đích thân đi cùng Tạ Đông Hải.
Ông ấy nói: “Xem ý của Tiểu Ngọc thế nào, nếu cô ấy kiên trì muốn tố cáo đối phương tội lưu manh, có Thiên vương lão tử cũng không thể bảo vệ được cháu trai của Tiết Nhân Chung!”
Tiêu Lai Phượng: ...
Tạ Đông Hải đang muốn vạch rõ giới hạn với vợ và nhà vợ à?
Sao chuyện lại phát triển thành thế này?
Một bên khác, tiến độ của Quý Thục Cầm cũng không được suôn sẻ cho lắm, Lữ Thu Mai không vui như bà ta dự liệu, ngược lại còn mắng bà ta ngu xuẩn.
“Lỡ Tạ Tiểu Ngọc tố cáo con trai tôi tội lưu manh, thì bà cứ chờ chôn theo đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà và gia đình nhà bà đâu!”
Quý Thục Cầm vội vàng nói: “Loại chuyện xấu này, cô ta nào không biết xấu hổ tuyên dương ra chứ, chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn gả vào nhà các bà.”
Lữ Thu Mai đau đầu nói: “Vậy tốt hơn hết là bà cầu nguyện cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời đi.”
...
Nghiêm Dặc đi tìm cục trưởng Tống Liêm: “Bác Tống ơi, cháu mua đồ đạc trong nhà cho Tiểu Ngọc rồi, trước khi chuyển vào, nhờ bác cho người lục soát kỹ trong nhà, có vậy cháu mới yên tâm để chị em cô ấy chuyển vào ở.”
Tống Liêm cảm thấy cái gai đầu này quá cẩn thận, nhưng cẩn thận cũng tốt.
Ông ấy trêu ghẹo nói: “Tiểu Ngọc góp nhà cháu góp đồ đạc, cháu đang định ở rể đấy à.”
Nghiêm Dặc: ...
Chờ lúc Tống Liêm và Nghiêm Dặc dẫn cặp song sinh chạy tới căn nhà đó, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đứng ở cửa chờ như đã hẹn.
Chỉ có mấy nhân vật lớn đứng ở cạnh đó, ông Qúy không mang theo thư ký và tài xế, Tạ Đông Hải tự mình lái xe đưa ông ấy tới.
Tống Liêm, ông Qúy và Tạ Đông Hải sáu con mắt nhìn nhau, đồng loạt trợn tròn mắt.
Tống Liêm vỗ vỗ vào trên bả vai của Nghiêm Dặc: “Cô vợ nhỏ của cháu có thể diện thật đấy, bao nhiêu người tới giúp chuyển nhà?”
Nghiêm Dặc: “Bác Tống, bác không nhìn ra bầu không khí nghiêm túc một cách khác thường à?”
Tống Liêm đi qua trao đổi mấy câu, nghe xong tình hình bên trong, ông ấy tức giận chỉ muốn đạp cửa xông vào đánh chết tên cặn bã bên trong. Với lại, ông ấy cũng phải đề phòng cái gai đầu Nghiêm Dặc này đánh mất lý trí, sức của ông ấy không thể khống chế được cậu ta.
Tống Liêm nói: “Cháu trai này, Tiểu Ngọc cô ấy... cháu phải giữ bình tĩnh.”
Nghiêm Dặc phản ứng rất nhanh, từ hành động đứng ở cửa, đến giọng điệu của Tống Liêm, anh đã suy đoán được là Tiểu Ngọc xảy ra chuyện.
Thấy anh có ý định đạp cửa, Tống Liêm lập tức ngăn cản anh lại: “Cá Lớn Cá Nhỏ, cháu mau ngăn anh các cháu lại đi!”
Đứa trẻ mười tuổi đã hiểu chuyện, Cá Lớn nhìn thấy nhiều người đứng ở cửa, cố tình không thấy chị mình đâu, anh trai còn đột nhiên nổi điên.
Cậu bé sợ hãi khóc òa lên, ôm lấy chân của Nghiêm Dặc: “Anh ơi, chị em đâu?”
Cá Nhỏ ngửi ngửi xung quanh, nhảy vào trong lòng Nghiêm Dặc, ôm lấy cổ anh nói nhỏ: “Anh ơi, không có mùi máu tanh.”
Mũi của cậu ấy còn thính hơn cả chó, đây là đánh giá của bác dâu cả ở quê dành cho cậu bé.
“Cá Nhỏ, em có ý gì?”
“Chị không có ở bên trong.”
Nghiêm Dặc bình tĩnh lại, hỏi Cá Nhỏ: “Tại sao em lại nói vậy?”
Cá Nhỏ nói theo cách nghĩ của trẻ con: “Lúc bác dâu cả đánh em, em luôn muốn tìm cơ hội cắn chết bà ta, chị còn lợi hại hơn em, nếu người ở bên trong bắt nạt chị ấy, anh đoán chị ấy có đánh chết anh ta không?”