Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghiêm Dặc cứng rắn nói: “Một phần công việc không đáng giá hai nghìn đồng, bà dùng thỏa thuận đó làm con bài mặc cả để uy hiếp đúng không, Tạ Đông Hải xảy ra chuyện lớn rồi, nếu bà thành thật giải thích thì có thể giảm tội!”
Anh đã lừa Đỗ Nhị Mai.
***
Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai đi làm phải làm đồng nghiệp với Tạ Tiểu Ngọc, Quý Thục Cầm lại cảm thấy khó chịu.
Hôm nay Tạ Đông Hải không làm thêm giờ, tới khi tan làm về đến nhà, quả nhiên không nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh đâu, ánh mắt của ông ta lập tức trầm xuống.
Quý Thục Cầm ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng cửa mở, bà ta tắt bếp gas bưng đồ ăn ra: “Hôm nay không làm thêm giờ sao cũng không gọi điện thoại báo về nhà, để tôi làm thêm món ăn.”
“Tiểu Ngọc và em trai con bé đâu?”
Quý Thục Cầm thuận miệng nói: “Tiểu Ngọc muốn chuyển ra ngoài ở, tôi không ngăn được.”
Tạ Đông Hải cười lạnh nói: “Thục Cầm, uổng cho bà sống bốn mươi năm trên đời, chơi tâm cơ thủ đoạn cũng không thắng được cô con gái kia của tôi. Đáng lẽ tối hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng, nhưng ông Qúy bảo tôi tan làm sớm trở về giải quyết cho xong mâu thuẫn trong nhà, có thu xếp chuyện nhà ổn thỏa, mới có tinh lực làm việc cho mọi người.”
Quý Thục Cầm không hiểu, tính đi tính lại Tạ Tiểu Ngọc mới chỉ ở trong ngôi nhà này có một đêm một ngày, tại sao Quý Tuân và Trần Nhạn lại muốn giúp cô?
Bà ta tức giận ném chiếc muỗng trong tay đi, nói: “Vậy giờ tôi đi tìm bà chị em bọn họ trở về, được chưa.”
Tạ Đông Hải lắc đầu, giờ Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc đã chịu trở về.
Cô đã lấy được công việc mình mong muốn, sao phải trở về để rồi phải nhìn sắc mặt của mẹ kế.
Ông ta nói: “Mẹ ruột nó để lại một căn nhà cho nó, bà mau chuyển đồ ra để con bé chuyển vào ở đi.”
Quý Thục Cầm không nghĩ tới căn nhà đó.
“Tạ Tiểu Ngọc không biết gì về thỏa thuận giữa mẹ ruột của nó và ông lúc hai người li dị. Mấy năm nay, chúng ta đều gửi tiền thuê nhà về quê cho nó làm tiền sinh hoạt, giờ trả nhà lại, lấy đâu ra tiền thuê nhà để tiếp tế cho nó?”
Tạ Đông Hải nói: “Bà lại hồ đồ rồi, tiền nuôi Tiểu Ngọc trong mười năm qua là trích ra từ tiền lương của tôi, chúng ta vẫn luôn nói với người bên ngoài và người ở quê như vậy còn gì, giờ bà thay đổi cách nói, là chê tôi chưa đủ mất mặt ở đơn vị hả?”
Quý Thục Cầm khó chịu đến mức ngủ không yên giấc.
Hồi trước, lúc Mạnh Thiên Đông bị cử cáo, bọn họ có một căn nhà chung, để không liên lụy đến chồng và con gái, lúc hai người ly dị, Mạnh Thiên Đông lấy vốn riêng của bà ấy ra, thỏa thuận rõ với Tạ Đông Hải, mua nốt một nửa quyền sử dụng căn nhà kia.
Phải sang tên căn nhà đó sang danh nghĩa của Tạ Đông Hải, mới có thể bảo vệ được căn nhà, không bị hội cách ủy lấy đi.
Nhưng bà ấy đã thỏa thuận rõ với Tạ Đông Hải, sẽ để lại căn nhà này cho Tạ Tiểu Ngọc làm của hồi môn.
Mạnh Thiên Đông không chờ được tới khi được giải oan, lúc chết cũng không kịp để lại lời trăn trối, tờ giấy ly dị kia bị bác dâu cả Đỗ Nhị Mai của cặp song sinh tìm được.
Đỗ Nhị Mai gọi điện thoại đến Bình thành, lấy danh nghĩa đòi ngôi nhà kia cho cặp song sinh.
Quý Thục Cầm nói với Đỗ Nhị Mai: “Trong thỏa thuận đã nói rõ là để lại căn phòng đó cho Tạ Tiểu Ngọc làm của hồi môn, chứ không phải là để lại cho cặp song sinh, tôi ra giá hai nghìn đồng, bà đưa bản thỏa thuận cho tôi, sau đó bà cứ coi như không biết gì về bản thỏa thuận này.”