Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiểu Ngọc à, ngày hôm qua dì Quý có thái độ không tốt, cha cháu đã nói qua với dì rồi, chúng ta nghĩ cháu vẫn nên trở về nhà ở đi, dẫn cả em trai cháu về ở cùng.”
Vô sự lấy lòng, chắc chắn là có âm mưu.
Tạ Tiểu Ngọc nói: “Không cần, cháu đã định thuê nhà ở bên ngoài rồi, cháu sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của dì và cha cháu đâu, nên mong dì Quý cũng đừng làm phiền đến cuộc sống của cháu và em trai cháu.”
Xem ra Tạ Tiểu Ngọc còn chưa biết chuyện mẹ ruột cô đã tính toán trước cho cô lúc ly dị, để lại cho cô một căn nhà làm của hồi môn.
Quý Thục Cầm cười nói: “Xem cháu nói này, thuê nhà bên ngoài đắt lắm, tiền lương của cháu vừa phải trả tiền nhà lại vừa phải nuôi em trai thì sao đủ. Nếu cháu không muốn trở về, vậy đơn vị của dì cũng phân nhà, dì sẽ thu hồi lại nhà không cho thuê nữa, để lại cho chị em các cháu ở.”
Những lời này nghe càng khả nghi hơn, chắc Quý Thục Cầm sẽ đưa ra điều kiện gì đó, có lẽ vẫn là chuyện công việc kia đi.
Tạ Tiểu Ngọc thẳng thừng từ chối: “Dì Quý à, nếu cháu không thể làm được công việc này, tự cháu sẽ tìm cách đổi, nhưng dù đổi thế nào, cháu cũng không nhường lại cho cháu ngoại của dì đâu.”
Quý Thục Cầm: ...
“Cháu chưa từng gặp cháu ngoại của dì bao giờ, sao cháu có địch ý lớn với con bé đến vậy, nếu đã định đổi, sao cháu không đổi cho con bé!”
Tạ Tiểu Ngọc nhìn Quý Thục Cầm bực bội hét ầm lên, có lẽ mười năm qua người phụ nữ này sống quá thoải mái, chưa từng phải chịu thất bại bao giờ.
Vậy nên giờ vừa bị chọc vào bà ta đã dễ dàng nổi giận, cảm thấy cả thế giới đều như đang đối nghịch với mình.
Cô có nhường công việc lại cho ai, cũng sẽ không nhường lại cho Quý Hương Hàn!
Ở trong thế giới song song kia, cô nhìn thấy Quý Hương Hàn làm hết chuyện này đến chuyện khác phá vỡ giới hạn cuối cùng, vậy nên sao cô có thể để Quý Hương Hàn có cơ hội lấy được công việc tốt này.
“Dì Quý, nếu dì còn đến quấy nhiễu công việc của cháu, cháu sẽ tìm dì Xuân Ni khiếu nại dì đấy.”
Chức vị của Quý Thục Cầm ở đoàn văn công thấp hơn so với Trương Xuân Ni, bà ta cố nén giận nói: “Cháu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nếu cháu đồng ý đổi công việc, dì sẽ cho cháu ở miễn phí năm năm nhà được phân của dì, hàng tháng còn cho cháu thêm hai mươi đồng trợ cấp nuôi em trai.”
...
Nghiêm Dặc trở lại từ Lương Châu, mang theo phần thỏa thuận của Mạnh Thiên Đông, nhưng chưa kịp giao cho Tạ Tiểu Ngọc.
Anh trở về trường học báo cáo kỳ nghỉ phép trước, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, Trần Niên vẫn đang nằm chết ở trên giường không chịu dậy.
Mấy người bạn trong phòng ký túc xá đã sớm thay xong quần áo, muốn đi theo Trần Niên xem “Coi mắt”, lỡ cô gái kia không nhìn trúng Trần Niên, vậy chẳng phải bọn họ sẽ có cơ hội hay sao?
“Trần Niên, hôm nay cậu phải đi coi mắt cơ mà?”
Trần Niên mất mác che gối nói: “Bà cô của tôi nói tôi không còn cơ hội nữa, cô gái ấy đã có đối tượng rồi.”
Bà cô của Trần Niên chính là vợ của Quý Tuân trong đại viện Thành Ủy, rất thích làm mối, còn nói sẽ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ngọc.
Không hiểu tại sao, Nghiêm Dặc tự dưng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm nay đoàn văn công có buổi biểu diễn ở nhà hát lớn, Tạ Tiểu Ngọc cũng làm thêm giờ ở phía sau hậu trường. Nghiêm Dặc tắm rửa sạch sẽ, thay chiếc áo sơ mi trắng phối với quần âu đen, sơ vin đóng thùng gọn gàng, nhìn rất có tinh thần lại chỉnh chu.
Tiểu Ngọc thích nhất là nhìn anh mặc áo sơ mi trắng.