[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 29: Chương 29: Ba ngày sau tổ chức (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Qúy Thục Hiền gần như lập tức nghĩ tơi bà mai mà Lương Thế Thông nói, cô lấy tay Lưu Mai ra nói: “Em vào xem một chút.”

Qúy Thục Hiền vào phòng đã nhìn thấy một bà cụ tóc gần như phủ trắng ngồi trên ghế, biết bà cụ này là mẹ của bí thư thôn mà Lưu Mai nói, Qúy Thục Hiền bước nhanh qua: “Chào bà, nghe nói bà đến tìm cháu ạ?”

Bà nội Vương nghe Qúy Thục Hiền nói chuyện thì bắt đầu ngẩng đầu đánh giá cô, đánh giá qua lại một hồi lâu, sau khi đánh giá xong bà đưa tay giữ chặt tay Qúy Thục Hiền: “Cháu chính là thanh niên trí thức Qúy đúng không? Trông thật xinh đẹp, gia đình đã có đối tượng chưa?”

“Vẫn chưa có ạ.” Qúy Thục Hiền ngồi xuống bên cạnh bà nội Vương.

“Cô gái xinh đẹp như vậy, trong lòng bà rất thích, bên bà có một người, gương mặt rất đẹp trai, thân thể cũng rất khỏe mạnh, bà cảm thấy hai đứa đặc biệt xứng đôi, muốn tác hợp cho hai đứa, cháu có đồng ý không?” Bà Vương vui vẻ nói.

Chuyện của Qúy Thục Hiền và Lương Thế Thông xem như là hai đứa nhỏ tự đàm phán xong, tìm bà mối cũng chỉ là theo lệ, bà nội Vương cũng biết. Chỉ là bà quan tâm mặt mũi của Qúy Thục Hiền, không nhắc tới chuyện Qúy Thục Hiền và Lương Thế Thông có quen biết, trực tiếp nói giới thiệu một người cho cô, đây chính là quan tâm tới thanh danh của con gái nhà người ta.

Qúy Thục Hiền hiểu được, bà nội Vương nói như vậy là vì muốn tốt cho cô, cô cười đáp: “Được ạ, vậy làm phiền bà nói rõ xem người đó là ai ạ.”

“Đứa trẻ ngoan, bà muốn giới thiệu cho cháu là con trai nhà họ Lương ở cuối thôn, Lương Thế Thông, cậu ấy rất đẹp trai, cũng rất có năng lực, cháu xem có được không? Nếu được, ngày mai bà bảo cậu ấy mang lễ vật đến, hai đứa tìm một ngày lành tháng tốt kết hôn.” Bà Vương kéo cánh tay Qúy Thục Hiền nói.

“Được ạ, bà, vậy phiền bà tác hợp cho chúng cháu.”

“Không phiền không phiền, cháu đồng ý là tốt rồi, vậy bà đến nhà họ Lương trả lời đây, để bọn họ chuẩn bị lễ vật, ngày mai mang lễ vật sang nha?” Bà nội Vương nói xong, chống nạng đứng lên.

Lúc bà nội Vương đến nhà họ Lương, Lương Thế Thông đã ăn cơm xong, cầm cuốc chuẩn bị đi cuốc đất, nhìn thấy bà nội Vương đi từ ngoài vào, anh ngừng bước chân lại.

Bà nội Vương nhìn thấy Lương Thế Thông, bà chống nạng đi tới: “Thế Thông, cháu muốn ra ngoài làm việc sao? Đừng đi vội, mẹ cháu nhờ bà nói chuyện, đã có tin tức rồi.”

“Vâng, mời bà vào ngồi.” Lương Thế Thông đặt đồ ở góc tường sau cửa, dẫn bà nội Vương vào nhà chính ngồi.

Trong nhà chính, mẹ Lương và hai đứa nhỏ vừa ăn cơm xong, Minh Huy phụ giúp bà Lương dọn chén bát. Nhìn thấy bà nội Vương và Lương Thế Thông đi từ bên ngoài vào, bà Lương đưa chén đũa trong tay cho Minh Huy: “Bưng bát vào bếp, xong thì đưa em gái đi chơi đi.”

Lương Minh Huy không đáp lại lời của bà Lương, cậu bé nhìn Lương Thế Thông, quay đầu bưng chén đũa ra ngoài.

Bà Lương nhìn cậu bé rời đi, nhẹ nhàng vuốt đầu Hân Hân: “Đi chơi với anh trai của cháu đi.”

Bà Lương đuổi hai đứa cháu đi ra ngoài, chờ sau khi hai đứa bé đều đi hết, bà chuyển ghế đến bên cạnh bà Vương: “Bà nội Vương, mời bà ngồi.”

Bà nội Vương cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống, kéo tay mẹ Lương nói: “Mẹ của Thế Thông à, chuyện cháu nhờ bà làm bà đã làm xong rồi, lúc nãy bà đến người của đại đội và người ở khu thanh niên trí thức đều biết, thanh niên trí thức Qúy cũng đồng ý, cháu và Thế Thông trực tiếp đến đưa sính lễ là được, ngày tổ chức hôn lễ, hai người tính vào ngày nào?”

“Ba ngày sau, ngày 26 tháng 3, là ngày tốt.” Lương Thế Thông trả lời.

“Ba ngày sau à, hình như hơi gấp, đồ đạc đã mua được chưa? Cháu có làm tiệc rượu đãi người trong làng không?” Bà Vương suy nghĩ một hồi, nhìn về phía Lương Thế Thông hỏi.

“Đồ đạc thì ngày mai xin nghỉ đi mua, cả lễ vật cũng mua một lần luôn, tiệc rượu thì làm hai bàn, mời người quen làm chứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.