[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện

Chương 33: Chương 33: Đồ đại ngốc. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó giơ tay ra hiệu: “Thị Hoài Minh cao thế này, cô ấy cao thế này, cao đến vai Thị Hoài Minh, đứng bên cạnh Thị Hoài Minh thì như chú gà con vậy, cô ấy trông rất nhút nhát và không hợp với Thị Hoài Minh chút nào.”

Hà Thạch nói: “Đó là vận mệnh của Hoài Minh, vợ cậu ta có hôn ước từ nhỏ, được cha mẹ sắp đặt đó.”

Lý Sảng húp một ngụm cháo: “Còn có chuyện này à?”

Thời gian buổi sáng có hơi vội vàng, Hà Thạch không có nhiều thời gian nói chuyện cùng Lý Sảng.

Anh nhanh chóng ăn xong, đứng dậy đáp: “Anh phải đi ngay đây.”

Con trai anh Hà Tử Nhiên năm tuổi cũng đi theo, nói: “Con cũng phải đi gấp ạ.”

Cậu bé phải đi đến trường mẫu giáo.

Lý Sảng không quan tâm đến bọn họ, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. 

Ăn cơm xong, thu dọn chén bát rồi đi làm ở đơn vị.   

Cô làm kế toán trong một cửa hàng tạp hóa.

Vừa mở cửa, người đến mua hàng ở cửa tiệm cũng không nhiều.

Nhân viên bán hàng trong tiệm là A Văn đến tìm cô cùng tám chuyện, cô nhỏ tiếng nói với A Văn: “Này, hôm qua vợ của Thị Hoài Minh đến rồi đó.”

“Vậy à?” Thoáng chốc trên mặt A Văn lộ ra thần sắc không vui mấy: “Thế nào?”

Lý Sảng nói: “Còn sao được nữa, cũng thế thôi, có hôn ước với Thị Hoài Minh, được cha mẹ sắp đặt đó.”

A Văn ngạc nhiên: “Thế đó là thế nào?”

Lý Sảng: “Người dưới quê thì có gì đẹp chứ, tôi mới không thèm nhìn.”

Lý Sảng nhìn ra cũng nghe ra, hình như cũng nghe ngóng được, mùi vị chua nồng xung quanh.

Cô nhìn A Văn cười, không nói về chuyện này với cô ta nữa.

A Văn thích Thị Hoài Minh, trước kia chưa biết chuyện anh kết hôn, thì cô muốn Lý Sảng dẫn đường.

Lý Sảng hỏi ra chuyện Thị Hoài Minh có vợ ở dưới quê, chuyện này đã ngăn chặn tâm trí cô.

Bây giờ hay tin vợ Thị Hoài Minh đến đây, trong lòng cô ta ắt sẽ càng cảm thấy không thoải mái.

Trên miệng bảo không muốn xem, nhưng trong lòng thì không nghĩ như thế.  ***

Ăn cơm xong đi ra từ nhà ăn, Thị Hoài Minh không lập tức lên lớp.

Anh sợ Trân Trân vẫn chưa thích ứng tìm được đường về nhà, nên đưa Trân Trân về nhà trước. 

Sau khi Thị Hoài Minh rời đi, Trân Trân lấy chìa khoá ra mở cửa.

Cô vừa đến đây nên vẫn chưa quen thuộc với cuộc sống mới này, hai mắt thật sự như tối sầm, thế nên không ra ngoài chạy lung tung, tránh rước thêm phiền phức cho Thị Hoài Minh. 

Thị Hoài Minh lên lớp không ở nhà, cô chỉ có thể ở trong nhà ngồi ngơ ngác.

Trong lúc ngồi ngơ ngác cô đã cảm nhận được sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị.

Nông thôn rất náo nhiệt, đến đâu cũng có người quen, từ trước đến này đều không lạnh nhạt.

Mà bây giờ cô chỉ có một mình ngồi trong căn phòng nhỏ ngơ ngác, trống vắng, không có đèn dầu, thật sự rất lạnh lẽo. 

Không có đất, không có gà, không có heo, cũng không cần nấu cơm, thật khiến người ta không dùng đến đầu óc.

Trân Trân ngồi cạnh bạn ngơ ngác, đột nhiên nhớ đến quyển sách tối qua Thị Hoài Minh đưa cho cô, thế nên chạy về phòng đem quyển sách ra.  

Cô đặt quyển sách trên bàn rồi ngồi xuống, lật ra trang đánh dấu sách.

Cầm quyển sách muốn lật ra nhưng nhìn một lát lại tiếp tục ngớ người.

Được thôi, căn bản cũng không thế nào không mở. 

Trong xã hội cũ, ở nông thôn chỉ có một số người nghèo mới được học hành.

Ngay cả khi họ có thể đọc, đó là một cậu bé được gửi đến để đọc một chút, và thật tuyệt khi có thể đọc một số ký tự.

Thị Hoài Minh là người ham học, sau khi theo các đàn anh nhập học, về sau anh có thể tự mình tìm sách học hỏi.

Không cách nào xuống tay, Trân Trân đặt sách về chỗ cũ, mềm người nằm xuống bàn.

Nằm lim dim một lúc, cô chớp mắt nhẹ giọng nói: “Mình muốn trồng rau…mình muốn nuôi gà…mình muốn nấu cơm…muốn cho heo ăn…còn muốn ra ngoài bán đồ…”

Nghĩ ngợi lại cảm thấy mình không thể nghĩ về những thứ này nhiều được.

Nếu đã đến thành phố rồi, nếu Thị Hoài Minh không ly hôn với cô, vậy bây giờ cô phải làm chính là nỗ lực thích ứng với cuộc sống thành phố, bồi dưỡng tình cảm thật tốt để sống những ngày êm ấm với Thị Hoài Minh.

Không biết hưởng phúc, thì đó là đồ đại ngốc.

Nghĩ đến đây, Trân Trân hít một hơi thật sâu ngồi thẳng dậy.

Vừa ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu trắng như tuyết mềm mại ở trên bàn đối diện, cô sợ tới mức suýt nữa kêu lên.  

Cô nhìn chằm chằm ổn định lại, phát hiện đối diện là một con chó trắng lớn.

Con chó lớn màu trắng dùng hai chân trước giẫm lên chiếc ghế đẩu, gục cái đầu lông xù to lớn của nó lên bàn, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ ngây thơ và trong sáng, nghiêng đầu nhìn cô.

Trân Trân nín thở và chớp mắt, rồi lại chớp mắt.

Sau đó cô xoay đầu nhìn về phía cửa nhà, quả nhiên thói quen ở dưới quê rồi, sau khi về nhà quên đóng cửa mất!

Trân Trân thu lại ánh mắt, điều chỉnh nhịp thở lại đối mặt với con chó trắng.

Một người một chó, ánh mắt ngốc nghếch nhìn nhau, nhìn nhau thật rõ, cứ như thế nhìn một lúc.

Sau đó, khi Trân Trân thư giãn một chút và muốn nói.

Con chó trắng lè lưỡi ra, sau đó “gâu” với cô một tiếng.

Trân Trân lại bị doạ sợ lần nữa.

Cô vội vàng đứng lên ghế, lùi về sau hai bước.

Đây là chó nhà ai thế, sẽ không cắn cô chứ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.