[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu

Chương 20: Chương 20: Họa từ miệng mà ra là có thật (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đàm Ngọc Dao mắt cũng không thèm liếc Đường Mỹ Phương lấy một cái, trực tiếp móc ra tiền ra đưa cho Phó Phương.

Đường Mỹ Phương đã chuẩn bị đầy những lời khó nghe cứ như vậy khó khăn nuốt ngược lại. Quay người trở về quầy hàng của mình, cầm lấy cái mũ đập đập giũ giũ. Rõ ràng là tức giận không hề nhẹ.

Phó Phương đã xem đủ trò cười rồi, tay chân nhanh nhẹn lấy những món đồ mà Đàm Ngọc Dao muốn ra. Cẩn thận để vào trong làn cho cô.

Đàm Ngọc Dao nhìn những món đồ ở trong làn, cười tới không nhìn thấy mắt đâu nữa rồi.

Mặc dù phải nghe vài lời khó nghe, thế nhưng có thể không cần phải dùng phiếu mua được nhiều đồ như thế này, vậy thì mấy lời khó nghe cũng chẳng tính là cái gì cả.

Vốn dĩ lúc tới cô còn muốn tặng cho Đường Mỹ Phương mấy câu “danh ngôn” ở thời hiện đại, có điều hôm nay rốt cục thì vẫn là bản thân chiếm được tiện nghi, vẫn là bỏ qua không đâm thọc vào trái tim cô ta nữa vậy.

Đàm Ngọc Dao vô cùng hào hứng xách theo cái làn trở về nhà.

Cứ đi đi lại lại như vậy, về tới nhà cũng đã hơn mười rưỡi rồi. Cô bỏ đồ đạc ở trong làn ra sắp xếp, tất cả mọi thứ được đặt cẩn thận ở trong chạn bát, đợi đến buổi tối tặng cho ba với anh trai một bất ngờ.

Mắt thấy một buổi sáng sắp trôi qua rồi, điểm công mới kiếm được một điểm. Đàm Ngọc Dao lại thu thập ở trong nhà một vòng, lôi ra được sáu bộ quần áo.

Hiện tại tâm tình của cô rất tốt, giặt quần áo cũng không cảm thấy mệt mỏi, lần trước giặt bảy bộ quần áo mất tận ba tiếng đồng hồ, lần này chỉ cần một tiếng đồng hồ thôi cô đã giặt xong rồi.

Đợi phơi xong quần áo lên, bụng của cô cũng sôi sùng sục lên rồi. Vừa mới giặt quần áo xong, tay có chút không còn sức, cô cũng lười đi nhóm lửa nấu cơm. Trực tiếp gọt một củ khoai lang ăn sống.

Một bên ăn một bên vừa vứt từng miếng nhỏ cho cá ăn. Nghĩ tới buổi tối có món canh cá thơm ngon để uống, trong lòng cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Lấp đầy cái bụng xong lại đi ngủ trưa một giấc, cả người Đàm Ngọc Dao có tinh thần hẳn lên. Nhìn thấy con số 133.2 kg đỏ tươi trên mục thông tin cá nhân của bản thân mình, lòng muốn kiếm điểm công của cô lại càng trở nên cấp bách hơn.

Cây ngải cứu chưa từng thu hái bao giờ, cũng không biết phải thu hái những thứ gì. Vẫn là từ bỏ không đi nữa.

Phân bò, cô tuyệt đối sẽ không đi thu gom đâu.

Công việc ở ruộng lúa nước, nguyên thân cũng chưa từng làm qua bao giờ, cô sợ rằng đi sẽ làm hỏng chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lựa chọn đi nhặt đậu phộng. Vừa hay đi lên sườn núi đưa chút nước cho hai ba con họ. Lần này cô tìm ra được một chiếc aó dài tay màu xanh đậm mặc vào sau đó mới đi ra khỏi nhà.

Nóng thì đương nhiên là nóng, thế nhưng lúc đi qua cánh đồng ngô liền sẽ biết được chỗ tốt của nó. Ngoại trừ mặt không có biện pháp gì vẫn bị cào lên mấy vết, những chỗ khác ở trên người đều được che chắn cẩn thận.

Lần trước cảm giác đó vừa đau lại vừa ngứa, cô chỉ nghĩ không thôi cũng nổi hết cả da gà lên.

Chỉ là đồng ruộng ngô cô có thể đi tắt qua, còn sườn núi cô còn phải dùng hết sức mà leo lên. Đợi đến khi cô một lần nữa leo lên được một nửa sườn núi, cả người giống như thể vừa được vớt từ dưới nước lên vậy. Quần áo trên người ướt sũng mồ hôi, chỗ thì đậm chỗ thì nhạt, cực kỳ dễ thấy.

Đàm Dục Dân lúc này đang ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi. Nhìn thấy cô con gái mập mạp nhà mình ở giao lộ suýt chút nữa còn tưởng bản thân bị hoa mắt rồi.

“Không phải đã bảo con ở nhà rồi sao? Sao tự nhiên lại đi ra đây làm gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.