Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một màn khóc lóc này dọa cho Đàm Thanh Sơn sợ muốn chết, vội vàng đặt cái chậu trong tay xuống hỏi cô xảy ra chuyện gì vậy. Đàm Ngọc DAo chỉ nói bản thân không sao cả.
Chẳng bao lâu sau Đàm Dục Dân nghe thấy được tiếng khóc cũng đi vào.
“Thế này là bị làm sao đây? Có phải đầu lại bị đau rồi hay không? Sơn à, con cõng em gái con đi, chúng ta lại đi tới chỗ Tiểu Lưu bên kia xem xem thế nào.”
Vừa nói dứt lời Đàm Thanh Sơn liền quay lưng lại kéo hai tay của Đàm Ngọc Dao ôm lấy cổ của mình.
Đàm Ngọc Dao nào có chịu đi.
“Ba, không, không có chuyện gì cả. Con chỉ là, nhớ, mẹ mà thôi.”
Bây giờ hai ba con bọn họ đều trở nên trầm mặc. Trong lòng đều có một suy nghĩ giống hệt nhau. Lần này Ngọc Dao bị ngã tới phát sợ rồi. Đã rất lâu rồi không nghe thấy cô nhắc tới mẹ bao giờ cả.
Lại xác nhận thêm ba lần nữa đầu của cô thực sự không có vấn đề gì, hai ba con bọn họ cuối cùng cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai còn phải đi làm công, bọn họ phải ngủ sớm một chút để còn có tinh thần.
Sau khi đợi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Đàm Ngọc Dao cẩn thận từng li từng tí nhấc người đứng lên. Chỉ cần động đậy một cái, trên giường liền kịch liệt phát ra những âm thanh cọt kẹt, tối muộn cả rồi nghe mà làm cho tâm lý hoảng loạn.
Vắt khô nước trên cái khăn lau ố vàng kia, qua loa lau mặt một lượt. Đàm Ngọc Dao cố nén lại sự khó chịu trong lòng để cái khăn ra xa.
Không có xà phòng hay nước rửa tay, cô chỉ có thể dùng sức chà xát thật mạnh rửa bằng nước. Trong làn nước sạch sẽ nhanh chóng trôi nổi một lớp xám đục không rõ là thứ gì. Đôi tay chà xát tới phát đau, mới rửa được miễn cưỡng có thể ra ngoài gặp người.
Chỉ có điều cái thứ ở trong kẽ móng tay kia, không dễ rửa sạch được. Ngay sau đó cô cũng chẳng còn biện pháp nào nữa cả, muốn cắt cũng không có bấm móng tay. Trong trí nhớ móng tay dài của ba và anh trai đều là được mài ở tảng đá lớn bên ngoài cửa.
Còn về phần nguyên thân làm thế nào để cắt móng tay ư, cô chỉ hồi tưởng lại một chút thôi đã đen cả mặt lại. Nguyên thân vậy mà đều là dùng miệng để cắn…
Tưởng tượng tới cái thứ ở trong kẽ móng tay kia bị cô ấy cắn vào trong miệng, Đàm Ngọc Dao liền buồn nôn vô cùng.
Trời đã rất muộn rồi, dầu thắp bên trong cái đèn dầu ít đến đáng thương nhắc nhở cô đã đến lúc thổi tắt đèn rồi. Trái tim Đàm Ngọc Dao có chút sợ hãi, trong lòng lặng thầm kêu mấy tiếng Thất Vĩ, nghe thấy nó lạnh lùng đáp lại, mới cảm thấy an tâm hơn một chút. Thổi tắt đèn sau đó lại bò trở lại trên giường.
Không lâu sau cái giường vang lên hai tiếng cọt kẹt, một lúc sau lại vang lên hai tiếng cọt kẹt nữa. Rõ ràng có thể nhận ra rằng cô bị mất ngủ rồi.
Đàm Ngọc Dao chỉnh lý lại ký ức một chút, trong lòng thở dài liên tục. Lại cộng thêm bị mấy con muỗi trong phòng đốt cho mấy phát, cô làm sao có thể ngủ được chứ.
Hiện tại là tháng tám năm 1975, đúng vào thời điểm nóng nực.
Ngôi làng mà cô đang ở lúc này trước đây gọi là thôn Yên Nghĩa, bây giờ gọi là đội sản xuất thứ hai Yên Sơn. Là một khu vực nhỏ nằm ở phía Tây Nam của nước Hoa.
Nơi này nhiều sông nhiều núi, chủ yếu là sản xuất lúa nước, lúa mì, ngô. Chưa bàn đến giàu có tới mức nào, thế nhưng đại đa số người dân ở đây đều ấm no là có thể bảo chứng được rồi. Hầu hết sản lượng từ các cánh đồng đều phải được giao tới trạm lương thực, phần còn lại của đội sẽ được phân phối xuống theo điểm công.
Gia đình này mặc dù nói là có hai lao động chính, thế nhưng làm không lại được độ phàm ăn của nguyên thân. Một ngày ba bữa, một tháng còn phải ăn chút lương thực tinh. Nhà ai cũng không thể chịu được cách ăn như thế này cả. Nhà chú hai của cô ấy chỉ có một lao động chính thế nhưng cũng sống thoải mái hơn nhà cô ấy nhiều.