[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê

Chương 1: Chương 1: Người phụ nữ bị chồng bỏ rơi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đổng Giai Tuệ nằm trên giường, quấn một chiếc khăn trên đầu.

Gương mặt cô vừa gầy vừa hốc hác, gò má hằn sâu, môi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà với mấy thanh xà màu vàng chóe sáng chói có chút đáng sợ.

Trần Quế hương vén màn cửa lên, bưng chén trứng gà hấp đi tới, thấy ánh mắt của con gái cứ nhìn chằm chằm nóc nhà, hốc mắt vốn đã đỏ hoe vì khóc, lại một lần nữa rơi lệ..

“Con nói xem đứa con gái như con sao để người khác phiền lòng như vậy, nghĩ luẩn quẩn cái gì mà lại tìm cái chết chứ! Nếu không phải chú con cố gắng đấu tranh với tử thần, thì con đã sớm chết rồi, nào còn mạng nằm ở đây!”

Trần Quế Hương trong lòng vừa đau vừa tức, bà đã quen với sự hung hãn, nên không thể nhẹ giọng, trong giọng nói đều là sự đau lòng.

Có thể không đau lòng sao? Có một cô con gái ngoan, mười tám năm sống bên gia đình, vốn tưởng rằng cả đời cô sẽ thuận lợi, bình an như ý, ai ngờ kết hôn ba năm, không biết vì sao lại bị đá ra ngoài, với lý do ba năm qua không làm được việc, không cần người con dâu này.

Tin tức đột ngột làm cho cả nhà Đổng gia như bị sét đánh, đầu năm nay, dân quê thường suy nghĩ đơn giản, chỉ cần kết hôn, cho dù tốt xấu như thế nào cũng là qua một đời.

Con gái lớn vừa kết hôn ba năm liền thành giẻ rách, nguyên nhân ly hôn là do không sinh được con, vì ở vùng nông thông như này “Nhiều con là nhiều phúc”, “Nhiều người thì nhiều sức lực hơn”, nhưng mà đối với cô thì điều này như là án tử vậy, sau này còn sao dám nhìn mặt người nhà!

Nhưng dẫu cho không còn hy vọng thì cũng không thể nhảy sông tìm cái chết chứ, người ta nói là cuộc sống tệ còn hơn cái chết tốt, chẳng phải còn sống là còn có hy vọng sao?

Trần Quế Hương đặt chén trứng gà hấp nóng hổi trên hộc tủ cạnh mép giường, ngồi xuống nắm tay con gái.

Đôi tay này trước kia mềm mại, ở nhà bà rất yêu chiều con gái, nhà có ba người con trai, lao động như vậy là đủ rồi, con gái cũng chỉ cần ở nhà phụ nấu cơm, cho gà ăn, cắt cỏ, tưới cây, làm chút việc đơn giản mà thôi, nhưng mới gả ra ngoài có ba năm, tay con gái đã trở nên thô sần như vậy, có thể hiểu được ba năm qua, những ngày ở Lư gia là như thế nào.

Trần Quế Hương hối hận vì mình đã không phát hiện sớm chuyện Lư gia ức hiếp con gái, từ khi gả con gái đi, hai nhà cách nhau một chặng đường ba mươi phút, con gái trừ ngày lễ Tết cũng rất ít về nhà mẹ.

Bà cũng sớm hối hận, mình không sớm đến làm chỗ dựa cho con gái, để cho con gái sống ba năm trong khổ sở.

Ngày đó, con gái mang quần áo trở về, mắt sưng đỏ, tóc tai rối bời, mới hơn hai mươi, vốn phải là độ tuổi rực rỡ giống như bông hoa vậy, nhưng dáng vẻ của cô lại hốc hác, xác xơ thiếu sức sống.

Cô nói Lư gia không cần cô, của hồi môn Lư gia sẽ cho người đưa tới vào ngày hôm sau.

Người của Đổng gia không chịu được cục tức này, ba anh em Đổng Giai Tuệ đưa người đi đến thôn Tiểu Lĩnh tìm Lư gia tính sổ, nhưng Lư gia cũng ngang ngược, trực tiếp lấy lý do Đổng Giai Tuệ kết hôn ba năm không sinh được con, là bất hiếu, là vô hậu, Đổng Giai Tuệ kết hôn ba năm không có con, nếu là ngày xưa thì cũng đã bỏ mạng.

“Đổng gia các người cũng đừng ỷ đông người đến tìm chúng tôi gây chuyện, như vậy sau này còn ai dám cưới con gái của các người? Không sinh được con khách gì khiến nhân gia chúng tôi tuyệt hậu sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.