Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đẩy cửa gỗ ngoài ra, kẽo kẹt một tiếng, căn nhà yên tĩnh quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Trong sân rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mấy con gà mái cục tác ra thì không có tiếng động gì khác.
Triệu Đông Lâm buông đồ trong tay xuống đánh giá sân của nhà mình, ở trong thôn, sân nhà của bọn họ cũng coi như là điều kiện tốt, một nửa trét đất một nửa gạch xanh, một dãy tam giác, phía đông còn xây một chuồng gà thấp bé và chuồng heo.
Nhà họ Triệu nuôi một con lợn nái, năm nay nuôi lợn là một khoản thu nhập bổ sung ngoài điểm công, xã và đội đều khuyến khích xã viên nuôi lợn.
Trong thời đại kế hoạch nền kinh tế, các đội sản xuất đều có nhiệm vụ nuôi lợn, lợn không được phép bán riêng, giống như thực phẩm, phải giao cho nhà nước thống nhất kiểm soát và phân phối, để đảm bảo nhu cầu sinh sống của người dân thành phố.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lại vang lên. Triệu Đông Lâm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy mẹ Trương Xảo Nhi đang cõng Anh Bảo bước vào cửa. Trong tay bà ấy còn cầm theo một chiếc giỏ tre, trong giỏ là cỏ tươi mới cắt từ bờ sông về.
Chỉ là hơn một năm không về nhà, mẹ của anh thoạt nhìn có vẻ già hơn rất nhiều. Không biết có phải bởi vì thường cõng Anh Bảo hay không, lưng bà ấy đã gù, không còn trẻ trung mạnh mẽ như trong trí nhớ.
“Mẹ.”
Đầu mũi Triệu Đông Lâm cảm thấy cay cay, anh mở miệng gọi Trương Xảo Nhi một tiếng, giờ khắc này anh cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã lựa chọn xuất ngũ về quê. Anh không chỉ có con cái cần phải chăm sóc, mà còn có mẹ già càng ngày càng cần sự chăm sóc của anh.
Trương Xảo Nhi vừa bước vào cửa vẫn còn chưa phát hiện có người khác trong nhà. Nghe thấy giọng của con trai cả, bà ấy còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn thấy một thanh niên mặc quân phục, dáng người cao lớn đứng trong sân, không phải là con trai cả Đông Lâm của bà ấy đây sao?
“Đông Lâm? Sao con lại quay về rồi?”
Triệu Đông Lâm không trả lời ngay lập tức, anh đi tới nhận lấy chiếc sâm tre trên lưng Trương Xảo Nhi, ôm con gái Anh Bảo vào lòng.
Anh Bảo mới được bảy tháng, vốn chưa đến tuổi nhận biết người, tính tình của bé cũng rất tốt, ngày thường ai ôm cũng được, không khóc cũng không làm ồn, lúc này được cha ruột ôm vào trong ngực, bé chỉ trừng đôi mắt to như quả nho nhìn chằm chằm Triệu Đông Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa ngốc vừa đáng yêu, khiến cho trái tim Triệu Đông Lâm mềm nhũn thành một đống.
Anh chưa từng gặp Anh Bảo, đây là lần đầu tiên trong đời, hai cha con bọn họ gặp nhau.
Nói chính xác mà nói, sự tồn tại của Anh Bảo, tác dụng duy nhất của anh chính là cung cấp một hạt giống, chuyện còn lại, tất cả đều không hề tham dự, không chỉ Anh Bảo, ngay cả Hắc Đản cũng là như thế.
Nghĩ như vậy, Triệu Đông Lâm lại cảm thấy Uông Mai lựa chọn rời đi cũng không phải là không có lý do.
Chồng người ta ngày ngày ở nhà, hai vợ chồng đều cùng nhau chờ mặt trời mọc thì làm việc, đến lúc hoàng hôn thì nghỉ ngơi, lúc vợ mang thai sinh con thì chồng đều ở bên cạnh, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc nhu cầu của vợ. Mà anh thì sao, sau khi kết hôn mấy năm thì thời gian ở cạnh vợ tổng cộng cũng chỉ hơn hai tháng, rất nhiều thời khắc quan trọng anh đều vắng mặt, Uông Mai có lý do để oán hận bất mãn.
“Đông Lâm à, sao con lại đột nhiên trở về, cũng không nói trước một tiếng, con ngồi xe bao lâu, có đói hay không, để mẹ đi làm gì cho con ăn trước.”
Triệu Đông Lâm cười cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Anh Bảo, nói với Trương Xảo Nhi: “Mẹ! Không cần đâu, dọc đường con đã ăn lương khô rồi.”