Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bán con ruột của mình thì có gì hay ho chứ? Hai trăm đồng, sao cô còn không biết xấu hổ đến vậy? Đã bàn bạc xong một trăm là đúng một trăm, cô có biết mình làm như vậy sẽ bị thiên lôi đánh chết không đấy?”
Đúng là loại đánh mất lương tâm!
“Một trăm là một đứa, hai đứa đương nhiên là phải hai trăm rồi, ai mới là loại không biết xấu hổ chứ? Là bà đấy.” Ánh mắt của cô gái trẻ xinh đẹp viết đầy hai chữ khinh bỉ.
Cô ta chắc chắn đối phương sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, dù có đòi năm trăm bọn họ cũng sẽ phải bỏ ra. Người dân nông thôn rất coi trọng chuyện hương khói, những ai không có con trai, lúc còn sống thì bị người đâm cột sống, đến chết thì không có người thờ cúng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, dọa chết bọn họ. Hai vợ chồng Triệu gia lấy nhau hơn hai mươi năm cũng không đẻ ra được một quả trứng nào, vậy xây nhà gạch ngói có ích gì? Chẳng biết đến lúc nhắm mắt sẽ tiện nghi cho ai đâu.
Hai vợ chồng bà Triệu không đồng ý, đã bàn bạc xong là một trăm đồng, sao giờ lại trở quẻ? Một trăm đồng đủ cho gia đình bọn họ chi tiêu trong hai năm đấy. Đán thanh niên tri thức này đúng là đáng ghét, làm việc thì không làm, chỉ chuyên dùng đầu óc đùa bỡn bọn họ.
“Nếu không thì chỉ mua một đứa thôi.” Bà Triệu tức giận nói.
“Không muốn thì thôi, đi!” Người phụ nữ giả vờ muốn đi: “Nếu không phải cần tiền, có trả năm trăm tôi cũng không bán cho bà đâu.”
Tuy cô ta rất ghét hai đứa con trai của mình, nhưng dù sao cũng là hai thằng nhóc sáng sủa khỏe mạnh, không biết mang ra ngoài sẽ được chào đón thế nào đâu. Kỳ thực, cô ta cũng chỉ cố làm ra vẻ để lừa bịp đối phương thôi, dù sao cô ta cũng đã quyết định cầm tiền đi, không thể mang theo một thằng nhóc lên đường được.
Bà Triệu không chịu để cô ta đi, giữ cánh tay của cô ta lại: “Cô đừng đi!” Phụ nữ nông thôn rất khỏe, vừa kéo đã khiến người phụ nữ lảo đảo.
“Làm gì đấy, các người còn muốn cướp hả?” Người phụ nữ tức giận muốn đánh trả.
Hai người phụ nữ lao vào cấu xé nhau, sức của bà Triệu lớn hơn, người phụ nữ bị bà ta đẩy đến lảo đảo đứng không vững, vấp phải dưới chân ngã xuống đập đầu vào góc bàn: “A a a ——” Người phụ nữ đau đớn hét lên, sau đó nằm hôn mê bất tỉnh trên đất.
Bà Triệu: “Cô đừng giả vờ nữa, mau dậy đi.”
Người phụ nữ vẫn không động đậy.
Bà Triệu lo lắng nói: “Ông nhà nó à, đừng nói là đập đầu chết rồi nhé?”
Ông Triệu xua xua tay, ồm ồm giọng nói: “Không thể nào, chỉ đập đầu nhẹ thôi mà, nào dễ chết đến vậy?”
Bà Triệu đi tới, khom người thử thăm dò người phụ nữ, phát hiện ra đối phương không còn thở nữa, bà ta bị dọa sợ giật nẩy mình nhảy cỡn lên, hốt hoảng nói: “Chết người, chết người rồi!”
“Này! Bà đừng có nói linh tinh, người chết gì chứ, mau xoa bóp cho cô ta đi.”
Bà Triệu run lẩy bẩy cả người, cuối cùng vẫn cố giữ bình tĩnh xoa bóp huyệt nhân trung cho người phụ nữ, nhưng người phụ nữ vẫn không có phản ứng.
Ông Triệu sợ xảy ra chuyện cũng vội chạy tới hỗ trợ, lúc tay ông ta vừa định chạm vào người phụ nữ, chợt thấy cô mở mắt ra.
Cô vốn xinh đẹp, lại có văn hóa, nên ánh mắt nhìn bọn họ luôn mang theo sự khinh thường, giờ đôi mắt đó bắn ra tia sáng trong trẻo, lạnh lùng trợn mắt nhìn bọn họ.
“Ai nha!” Ông Triệu bị dọa sợ giật nảy mình, vô thức kéo lão bà nhà mình lùi về phía sau, đề phòng nhìn người người phụ nữ.
Khương Lâm cảm giác đau đầu như búa bổ, tầm mắt có hơi mơ hồ, cô nháy nháy mắt mấy cái, qua mấy giây sau mới cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy ánh sáng xung quanh không rõ lắm, nhưng chỉ cần thoáng liếc mắt vẫn nhận ra sự khác thường, sao cô thay đổi chỗ rồi?
Vừa rồi cô bị đập đầu vào cạnh bàn, đầu óc còn chưa tỉnh táo cho lắm, nhưng chỉ đập đầu thôi, sao lại thay đổi hoàn cảnh thế này? Là ảo giác? Hay là cô đã hôn mê rất lâu rồi?
Cô vô thức dụi dụi mắt, lúc ngước mắt lên chợt nhìn thấy có hai người đứng phía đối diện nhìn mình với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Da gà trên người Khương Lâm nổi hết cả lên, cô trợn tròn hai mắt, cố đứng dậy làm ra tư thế phòng ngự, nghiêm nghị quát: “Hai người là ai! Hai người muốn làm gì?”
“Biện Hải Đào, anh cút ra đây, anh làm cái trò gì đấy, anh làm như vậy là phạm pháp đấy!”
Chẳng lẽ mình bị tên tra nam kia bán vào khe núi rồi?!!
Tuy cô từng xem qua mấy quyển tiểu thuyết, biết cái gì gọi là xuyên qua trùng sinh, nhưng đến khi thật sự gặp phải loại chuyện này, cô sẽ không nghĩ đến chuyện mình xuyên qua trùng sinh, mà ý nghĩ đầu tiên là bị người làm cho hôn mê rồi bắt cóc.
Trong đầu cô lập tức nhảy ra mười nghìn khả năng có thể xảy ra và các đối sách của mình.
Lúc đó, cô đang sơn sửa lại ngôi nhà mới của mình, vị hôn phu lấy giấy chứng nhận kết hôn được nửa năm đột nhiên tới tìm cô, ấp a ấp úng nói chia tay.
“Lâm Lâm, anh… yêu người khác rồi, cô ấy... Mang thai con của anh, anh muốn cho cô ấy và con của bọn anh một danh phận...”
“... Lâm Lâm, anh biết anh có lỗi với em, nhưng chắc em cũng không muốn anh là một người đàn ông không có trách nhiệm đúng không?”
Lúc ấy cô thế nào nhỉ?