Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hỏi thăm mấy xe, nhưng hiện tại không có chiếc xe ngựa nào đi về xã Hồng Kỳ, nên cô quyết định chờ. May mà bên cạnh xã Cung Tiêu có tiệm cơm quốc doanh, không thấy tiệm cơm thì không sao, giờ vừa nhìn thấy, bụng của Khương Lâm đã sôi lên ùng ục.
Cô hỏi Trình Tiểu Bảo: “Con có đói không?”
Trình Tiểu Bảo gặm gặm đầu ngón tay, lắc đầu nói: “Không đói.” Hôm nay mẹ rất tốt với bé, chỉ cần mẹ cứ tốt với bé thế này, bé sẽ không đói, dù bụng bé đã sôi lên ùng ục.
Ở thời đại này, người nhà quê gần như không nỡ bỏ tiền ra ăn hàng, nhưng Khương Lâm cũng không muốn bị đói, cô muốn dùng đồ ăn để an ủi chính mình!
Trình Đại Bảo tỏ vẻ kháng cự nói: “Không thể đi ăn cơm tiệm!” Bé ở trong thôn nghe thấy người lớn rêu rao, chỉ người có tiền mới đi vào thành ăn cơm tiệm. Nhà bé không có tiền, ăn cơm tiệm gì chứ! Phá của!
Tuy Khương Lâm cũng muốn tiết kiệm, nhưng cô cũng chưa từng phải chịu khổn hư thế này bao giờ, dù sao ở thời hiện đại mọi thứ đều rất phong phú. Với lại, bà Triệu vừa cho cô mấy đồng, vẫn đủ khả năng ăn một bữa cơm, coi như là để an ủi chính mình!
Tiệm cơm quốc doanh có mặt tiền không lớn, theo quan điểm của Khương Lâm thì chỉ bé bằng cái lỗ mũi, bày trí... Căn bản là không được bày trí gì cả, tường vôi trát bùn đất, trong quán bày mấy chiếc bàn đen thui lại bóng nhẫy. Trước cửa tiệm cơm treo một tấm bảng đen, trên bảng viết thực đơn vài món ăn, mì nước, bánh bao, màn thầu.
Khương Lâm dẫn hai đứa trẻ đi vào, bên trong có một người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh da trời, khoác cái tạp dề đã bạc màu. Người phụ nữ đang ngồi tựa vào chân tường lim dim ngủ, mắt cũng không thèm mở ra, mất kiên nhẫn nói: “Giờ cơm qua rồi, không có cơm.”
Ở thời đại này, công việc ở đơn vị quốc doanh, mặc kệ là làm nhân viên kinh doanh ở xã Cung Tiêu hay là làm việc tiệm cơm, đều rất được ưa chuộng, theo đó những người làm việc ở đây đều mắt cao hơn đầu.
Sau khi Khương Lâm nhận được ký ức của cơ thể này, nên cũng có hiểu biết nhất định về tình hình hiện tại. Cô để tiểu Bảo ngồi xuống băng ghế, cũng bảo Đại Bảo ngồi xuống, sau đó đi về phía người phụ nữ, cười nói: “Giờ là mùa hè, chúng tôi không chê cơm lạnh, mua hai cái bánh bao màn thầu cũng được. Cô xem, hai đứa trẻ đều đã đói bụng lắm rồi.”
Dù nói lúc nào, phụ nữ thường nhẫn nại và cảm thông hơn với những đứa trẻ đáng yêu.
Người phụ nữ kia mở mắt ra, thấy cô có ngoại hình xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn mạng, trên người mặc áo trắng ngắn tay, phía dưới mặc quần màu xanh, chân đi đôi giày vải mới tinh, nhìn không giống người nông thôn, mà giống người trong thành phố hơn.
Người phụ nữ lập tức cười nói: “Để tôi nấu bát mì cho các cô.”
Khương Lâm: “Vậy lại thêm... Ba cái bánh bao.”
Cô định nói hai cái, nhưng sau ngẫm lại, cô muốn ăn một bữa no nê.
Ở thời đại này, người đi vào tiệm cơm ăn, không chỉ đưa phiếu lương, còn phải trả tiền, nói trắng ra là có giá cao hơn.
Ba cái bánh bao tổng cộng ba phiếu, chín xu tiền, một bát mỳ là hai phiếu, sáu xu tiền, ngoài ra còn được kèm thêm một đĩa dưa muối.
Trình Tiểu Bảo vẫn luôn cười ngây ngô, mẹ không ghét bỏ bé, còn bế bé, mua đồ ngon cho bé, làm bé cảm giác đẹp như đang nằm mơ.
Trình Đại Bảo đã chấn kinh đến mức nói không nên lời, đáng tiếc là bé còn quá nhỏ không biết nói gì, cũng không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có thể ôm trong lòng.
Bánh bao nhân cải xanh đậu hủ, bên trong trộn thêm chút mỡ heo, cực kỳ ngon. Mỳ có màu hơi vàng, nhưng ăn ngon hơn mỳ bột cám và bột ngô ở nông thôn.
Trong mì nước được thả thêm mấy con tôm khô, mấy lá rau cải xanh, vừa ngọt nước lại thanh mát, vừa giải nhiệt lại vừa no bụng.
Khương Lâm vừa xuyên qua thời đại này, cô không có hứng thú gì với mấy loại đồ ăn này, nhưng bụng đã sôi lên ùng ục rồi cũng không thể quá kén chọn. Chờ hai đứa bé ăn no xong, cô bắt đầu ăn mì đến nước cũng húp hết.
Ngon quá đi mất!
Thấy Trình Đại Bảo vẫn còn cầm khư khư chiếc bánh bao trong tay chưa chịu ăn, cô nói: “Con không ăn thì đưa cho mẹ ăn.”
Trình Đại Bảo cất cái bánh bao: “Cái này con để dành cho bà nội.”
Khương Lâm: “...” Không nhìn ra thằng nhóc nhà con cũng biết hiếu thuận với mẹ đấy.
Bất thình lình, một người đàn ông trẻ tuổi đi từ bên ngoài vào, bắt lấy cánh tay của Khương Lâm, nói bằng giọng điệu vừa nóng nảy lại bất mãn: “Lâm Lâm, tại sao em không đi tìm anh, hai đứa bé này là thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Trình Tiểu Bảo: Em không phải là nai ngốc, em vẫn luôn cười với mẹ, làm vậy thì một ngày nào đó mẹ sẽ yêu em. Anh xem, em đã thành công rồi đấy.
Trình Đại Bảo: Nai ~~~ ngốc ~