Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngô Bình An nói tới ở rể nhà người ta là cháu trai của rùa, tự mắng mình thì thôi đi, nhưng như thế chẳng phải cũng là mắng cả cha của nguyên thân hay sao.
Nhìn cái tên của nguyên thân với ba người anh chị là sẽ biết, bọn họ là hai họ.
Hai mươi mấy năm trước, Dung Thủy Căn một mình lưu lạc tới nơi này, gặp được người tốt sắp xếp cho một nơi dừng chân, cha mẹ nhà họ Ngô nhà kế bên nhìn thấy Dung Thủy Căn thông minh lanh lợi còn là người biết mang ơn, chăm sóc mấy năm bèn dụ người ta về nhà mình làm con rể.
Sau khi sinh hai trai một gái, lúc Ngô Truyện Phượng mang thai lần thứ tư đã nói, cho dù là nam hay nữ đều phải đi theo họ của Dung Thủy Căn, sau đó thì sinh ra nguyên thân Dung Hiểu hiểu.
Trong khoảng thời gian này, Dung Hiểu Hiểu âm thầm quan sát cũng thăm dò được đại khái một vài tình huống và tính nết trong gia đình.
Hai mươi mấy năm trước, Dung Thủy Căn là một người lưu lạc đáng thương.
Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của nhà họ Ngô, Dung Thủy Căn vào nhà máy cơ khí làm công nhân, bây giờ đã là thợ rèn cấp sáu, tiền lương mỗi tháng đã lên sáu mươi lăm đồng.
Ở trong sân của bọn họ, đã coi như tiền lương cao nhất trong các ông.
Tiền lương cao rồi lại còn có một tay nghề cao nữa.
Ở thời đại này có thể nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé, xem như đã cực kỳ có bản lĩnh.
Nhưng ba Dung có bản lĩnh vẫn giống như trước kia, bên ngoài thì hiền lành dễ gần, ở trong nhà thì tất cả chuyện lớn chuyện bé đều do Ngô Truyện Phượng sắp xếp.
Người ta thường nói là sợ vợ.
Chỉ là, cho dù hiền lành dễ gần thế nào nhưng khi nghe con trai mình chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng sẽ tức giận, trực tiếp xách theo gậy gộc đánh đến mức Ngô Bình An kêu cha gọi mẹ.
Khi đó, Dung Hiểu Hiểu ngồi xổm một góc xem trò vui.
Tới trạm dừng chân, ba người xuống xe.
Ngô Truyện Phương nói vài câu với thím Trần rồi nhìn theo người rời đi.
Dọc theo đường đi nói không ít lời hay, thím Trần mới mở miệng nhận lời lần tới lại đi xem xét tiếp, chỉ là trong lòng bà cũng không yên tâm được bao nhiêu, biết cho dù có lần sau cũng không nhất định có thể tìm được người tốt hơn.
Thở dài trong lòng, rồi lại bất lực.
“Đi thôi, trong nhà còn có một đống chuyện phải làm.” Ngô Truyện Phương không nói phiền não trong lòng ra, mặc kệ là chuyện gì cũng thích một mình đưa ra quyết định, thương lượng với chồng mình cũng rất ít, vậy thì càng khỏi phải nói tới con trai con gái.
Hai mẹ con đi đến một sân nhà lớn nào đó, vừa mới đi vào đã có một bà thím ló đầu ra hỏi thăm: “Sao rồi? Xem xét có thuận lợi không?”
Một cái sân nhà lớn, có nhà ai mà không biết chuyện nhà người khác chứ?
Không chỉ riêng mỗi nhà bọn họ đang nhọc lòng chuyện của con trai con gái, những nhà khác chẳng phải cũng đều như vậy sao?
Ngô Truyện Phương lắc đầu, thật sự không muốn nói nhiều.
Lúc này, một giọng nói quái gở truyền đến: “Không thuận lợi cũng không sao, không phải nhà bà còn có một chỗ công việc đó sao? Để Hiểu Hiểu tiếp nhận công việc của ba nó, nhà bà có hai đứa con được giữ lại, thật là tốt.”
Dung Hiểu Hiểu vừa mới bước vào cửa đã nghe ra được giọng nói của người này.
Theo bản năng nhích qua bên cạnh hơn một chút.