Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngô Bình Tuệ hất cao cằm: “Trở thành thanh niên trí thức là một việc cực kỳ vinh dự, đối mặt với lời kêu gọi của tổ quốc, chúng ta không thể chối từ!”
Ngô Truyền Phương nghe xong một lời khó nói hết: “Con ngậm miệng lại cho mẹ đi!”
Ngô Bình Tuệ không vui, lúc chị còn muốn nói gì đó, Ngô Bình An ở đối diện ‘chậc chậc’ Hai tiếng: “Chị thì rất có giác ngộ, chạy theo sau mông một thằng đàn ông.”
Ngô Bình Tuệ tức đến đỏ mặt: “Em nói bậy bạ gì đấy!”
Ngô Bình An đã sớm nhìn không vừa mắt: “Không danh không phận chị chạy theo làm cái gì? Chạy theo xa như thế, đến lúc đó chịu khổ chịu tội cũng không ai lấy lại thể diện cho chị đâu.”
Nói nghe thì hay lắm, thật ra còn không phải vì một thằng đàn ông sao.
Tên đàn ông đó, anh nhìn kiểu nào cũng chẳng ưng mắt.
Lấy đồ rồi, nhận lợi ích rồi, nhưng một lời hứa cũng không cho.
Tính ra thì, hai người bọn họ đều dựa vào nữ đồng chí.
Nhưng anh tốt hơn Phòng Cao Dương rất nhiều.
Ít nhất sẽ không nhận không đồ của nữ đồng chí.
Anh là dựa vào nhà vợ để ở lại thành phố.
Thường hay nói đi ở rể là trực tiếp làm mất thể diện, nhưng anh không cảm thấy có cái gì không tốt, tuy vợ tương lai vừa cường tráng lại vừa hung hãn, nhưng khi vợ đứng trước mặt anh, có thể làm cho anh cảm thấy vô cùng an toàn.
Làm một người đàn ông nấp sau lưng nữ đồng chí cũng không phải là không được.
Cho dù đều là dựa vào phụ nữ, anh vẫn hết sức khinh thường Phòng Cao Dương.
Phòng Cao Dương nhận không ít đồ vật từ chị hai, bắt chị hai là không ít việc, lần này thậm chí còn lừa chị hai cùng xuống nông thôn, kết quả thì sao?
Đến cả một lời hứa hẹn cũng không có, chỉ cho mỗi cái danh ‘người tốt’.
Cố tình chị hai giống như bị ma nhập, trong mắt trong lòng tất cả chỉ có mỗi một thằng chó đó.
“Chị sẽ không chịu khổ đâu.” Ngô Bình Tuệ thẳng lưng, trong mắt là sự mong đợi về tương lai: “Cho dù đến sống ở nơi không quen thuộc, có người mình quen biết làm bạn, tương lai cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ọe.” Ngô Bình An làm ra bộ dạng nôn mửa.
Ngô Bình Tuệ nhe răng trợn mắt, giơ nắm tay lên hận không thể đấm cho anh mấy phát.
“Được rồi được rồi, hai người các con mau mau câm miệng, ồn ào làm mẹ đau đầu.” Ngô Truyền Phương quát lớn một câu, nhìn chăm chú vào con gái thứ hai, muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Không phải không muốn nói, mà là nói đến mức miệng khô lưỡi khô cũng vô dụng.
Giống như Bình An nói, trong nhà nói ngàn câu vạn lời đều không sánh bằng đàn ông bên ngoài nói một câu.
Bà không nói, Ngô Bình Tuệ thì có chuyện nói: “Thật ra em gái xuống nông thôn cũng tốt, kết hôn chính là việc lớn cả đời, làm sao có thể tùy tiện như vậy giống Ngô Bình An? Nếu báo danh sớm một chút, bảo ba tìm tới vài quan hệ, nói không chừng hai chị em bọn con thể được phân đến cùng một chỗ, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Ngô Bình An nghe vậy thì trợn mắt.
Anh tùy tiện chỗ nào?
Anh đã phải cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định được chưa?
Sau khi đưa ra quyết định, tối nào nằm mơ cũng cười tỉnh.
Chẳng qua, chị hai nói có câu không sai.
Nếu thật sự phải xuống nông thôn, nếu như hai chị em có thể đến cùng một chỗ, chắc chắn tốt hơn so với đi một mình.
Ngô Truyền Phương cũng lưu ý những lời này, bà nói: “Chờ thêm đã, chuyện này trước hết không vội.”