[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 30: Chương 30: Hóa ra cô không hề có hào quang nhân vật chính (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thật sự phải nói, nơi này đối với thanh niên trí thức mà nói quả thật không phải một nơi tốt đẹp để ở lâu dài.

Chỉ là ba mẹ tự có suy tính của ba mẹ.

Dung Thủy Căn rời khỏi thôn Hồng Sơn lúc mới mười lăm mười sáu tuổi, ông sinh sống ở nơi này mười lăm mười sáu năm, quen biết với người ở trong thôn.

Cho dù hai mươi mấy năm trôi qua, thôn Hồng Sơn đã biến thành đại đội Hồng Sơn, nhưng nơi này vẫn là nguồn cội của nhà họ Dung, ở đây có họ hàng và bạn bè thân thiết của ông. 

Quan trọng hơn chính là, Dung Thủy Căn biết người ở quê mình đa phần đều vô cùng chất phác, một cô gái chân yếu tay mềm ở đây sẽ không gặp phải chuyện không tốt.

Đương nhiên, cũng không phải nói nơi này không có người có ý đồ xấu.

Dù sao cũng đã hai mươi mấy năm trôi qua, ai cũng không thể khẳng định đại đội Hồng Sơn có còn giống với trước kia hay không, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với những chỗ khác.

Ít nhất, bây giờ cô đi đến đại đội Hồng Sơn sẽ không gặp phải tình huống như ở đại đội La Trang, cho dù người của đại đội bài ngoại, cũng sẽ không bài trừ cô.

Vận may tốt, cũng sẽ có một hai thân thích của ba bằng lòng chăm sóc một chút.

Thế nhưng không biết cô có thể được phân đến đại đội Hồng Sơn không, dù cho không phân đến đó, cũng hy vọng cách đó không quá xa.

Dung Hiểu Hiểu nghĩ, dù sao cũng là một người xuyên không, không bàn đến đại sát tứ phương, chiến đấu đỉnh cao, nhưng vẫn có một chút xíu hào quang nhân vật chính nhỉ?

Số phận có lẽ cũng không quá xui xẻo.

Nhưng mà...

Cô nghĩ nhầm rồi.

Đợi tầm khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chờ được nhóm người cuối cùng.

Bề ngoài của nhóm người tới cuối cùng này cực kỳ bắt mắt hơn so với những người khác.

Không chỉ là tướng mạo bắt mắt, mà còn có cách ăn mặc của bọn họ.

Quần áo xinh đẹp làm từ sợi tổng hợp, còn là màu vô cùng hiếm, đi đến đâu cũng cực kỳ thu hút sự chú ý.

Bước trên đôi giày da tinh xảo, lúc bước đi vang lên tiếng “cộp cộp cộp”, ánh mắt của người xung quanh liền không nhịn được nhìn xuống mặt đất.

“Một bộ đồ này từ trên xuống dưới chắc phải năm sáu mươi tệ nhỉ.”

“Phải hơn đó, tôi từng thấy kiểu giày da tương tự ở hợp tác xã mua bán trong tỉnh, một đôi phải ba mươi tệ, chưa kể trên người của bọn họ mặc đồ làm bằng sợi tổng hợp, màu sắc này, tôi cũng chưa từng thấy bán.”

Dung Hiểu Hiểu cũng là một trong những người nhìn sang bên kia.

Đừng thấy cô mang theo không ít tiền trên người, nhưng đồ cô mặc thì rách tung toé.

Một bộ đồ bình thường bị giặt đến mức trắng bệch, bên trên có ít nhất có ba chỗ vá, một đôi giày vải sắp thủng lỗ, nhìn rất lộn xộn, thật ra mang vào vẫn rất thoải mái, đi bộ trong thời gian dài như vậy, hai chân cũng không cảm thấy quá mỏi.

Dù sao nhìn từ góc độ nào, cô cũng trông giống như người nhà quê đến từ vùng quê nhỏ.

Thật ra không phải gia đình thiếu tiền mua quần áo giày dép cho cô, ngay cả trong cái bao lớn cũng có hai cái áo bông dày mới.

Mấy bộ quần áo có chỗ vá này là Ngô Truyền Phương cố ý tìm ra, chỉ để mặc ở trên đường.

Cô mang theo không ít tiền trên người, ăn mặc quá đẹp ở trên xe lửa rất dễ làm người khác chú ý, đoạn đường đến đây đã thấy nhiều hành khách bị mất đồ đạc.

Hóng náo nhiệt một lúc, Dung Hiểu Hiểu lại cảm thấy không thú vị, bắt đầu lục trong túi xem còn có gì ăn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.