Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...Sao cô ấy lại vui vẻ như vậy?” Nhìn nữ đồng chí đi lướt qua, Trần Thụ Danh có chút kinh ngạc: “Lẽ nào đại đội Hồng Sơn không tồi tàn như tôi tìm hiểu?”
Cao Liêu thở dài: “Tồi tàn hay không tồi tàn cũng không có ý nghĩa, gọi tên chúng ta rồi thì chỉ có thể đi thôi.”
Có tổng cộng sáu thanh niên trí thức đi về phía xe kéo.
Ngoại trừ Dung Hiểu Hiểu, Cao Liêu và Trần Thụ Danh, còn có ba người mặc quần áo từ sợi tổng hợp, La Vượng nhìn họ, trong mắt toàn là ghét bỏ.
Được lắm, sáu thanh niên trí thức thì thôi đi, một nửa trong đó còn trông có vẻ không phải người có thể làm việc.
“Bỏ hết hành lý lên xe kéo, động tác nhanh nhẹn một chút, còn phải tiếp tục lên đường.” La Vượng quát một tiếng.
Thịnh Tả Nguyên hơi nhíu mày: “Đại đội Hồng Sơn cách nơi này rất xa sao? Chúng ta phải đi bộ qua đó sao?”
“Không đi bộ qua chẳng lẽ còn bắt tôi cõng các cô cậu qua?” La Vượng tức giận nói: “Đừng nhìn nữa, đại đội của chúng ta cũng không có xe công nông để đón các cô cậu, xe bò cũng đừng nghĩ tới, bò còn quan trọng hơn mọi người, làm sao có thể đến kéo người.”
“...Bò làm sao lại quan trọng hơn người? Lẽ nào con người còn không bằng một con súc sinh?” Tiêu Cảng không hài lòng, ai lại bằng lòng bị so sánh với súc vật? Lại còn không bằng nó!
“Bò có thể cày ruộng cậu có thể không?” La Vượng tức giận liếc anh ta một cái.
Mấy người này nhìn là biết là một đám yếu ớt không thể làm việc, thế mà đại đội còn phải nuôi bọn họ, dù là ai cũng không vui nổi.
“Anh!”
“Bớt tranh cãi đi.” Thịnh Tả Nguyên ngăn anh ta lại.
Đừng thấy thái độ của La Vượng không tốt, nhưng đến lúc lên đường, vẫn là một mình anh ấy kéo xe kéo.
Không có xe công nông cũng không nỡ làm con bò già duy nhất của đại đội phải mệt, biết thanh niên trí thức sẽ mang đến không ít hành lý, cho nên lúc tới cố ý mang theo xe kéo, nghĩ rằng ít nhiều cũng có thể để cho mấy thanh niên trí thức thoải mái một chút.
Thế nhưng, đợi cả buổi lại bị phân cho nhiều người không biết làm việc như vậy, trong lòng làm sao có thể không tức giận?
Bèn một mình kéo xe kéo đi ở phía trước, cũng không thèm để tâm đến bọn họ.
Đường nhỏ ở nông thôn không dễ đi.
Đúng lúc hai ngày trước lại mưa một trận, mặt đất đều là bùn nhão.
Bước một bước liền bị dính vào, đến lúc kéo ra được thì cả chiếc giày đều dính bùn, bẩn không chịu được.
Dung Hiểu Hiểu không tiếc đôi giày cũ của mình, bẩn thì cứ bẩn, giặt lại là được.
Chẳng qua ba đồng chí mang giày da tinh xảo thì khổ sở lắm, càng đi càng nhăn nhó mặt mày.
Thịnh Tả Nguyên thấy vẻ lo lắng trên mặt của Bạch Mạn, liền mở miệng: “Đồng chí, tôi thấy trên xe kéo còn có thể cho một người ngồi lên, hay là cho đồng chí Bạch Mạn đi lên đi, cô ấy dù sao cũng là nữ đồng chí, đường xa quá đi không nổi.”
“...”
“...”
Một câu nói khiến hai người đen mặt.
Tiêu Cảng mất hứng, tuy anh ta không phải nữ đồng chí, nhưng đường xa như vậy anh ta cũng đi không nổi mà, đều nói nam nữ bình đẳng, sao lại không thể đến lượt anh ta chứ?
Sớm đã biết, anh ta còn không bằng nữ đồng chí.
Dung Hiểu Hiểu cũng nhăn mặt theo.
Cô không định tranh giành cái gì.
Nhưng cố ý nói ‘nữ đồng chí’ để làm gì? Cô cũng là nữ đồng chí, chẳng lẽ không xứng ngồi trên xe kéo sao?