[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 36: Chương 36: Hóa ra cô không hề có hào quang nhân vật chính (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cậu nhóc gầy đến nỗi da bọc xương già mồm: “Cháu sắp chết đói rồi, bà cháu cũng phải khóc đến chết thôi.”

“...Nói tào lao gì vậy!”

Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ, đổi cách nói: “Vậy thì bà cháu chết đói rồi, cháu cũng sẽ khóc đến chết.”

Cho nên đều là chết, chẳng thà mạo hiểm đi bắt cá, no bụng rồi nói không chừng có thể sống sót cùng với bà.

La Vượng tức giận: “...Cút cút, lại thấy cháu xuống sông lần nữa, chú sẽ thay bà cháu dạy dỗ cháu!”

Mới vừa buông tay, cậu nhóc nhìn ngay về hướng dòng sông trước, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy tiếc nuối, nhìn là biết không muốn trở về.

“Nhanh chóng trở về, không chừng bà cháu lại đang tìm cháu ở khắp đại đội.” La Vượng đá nhẹ vào mông đứa nhỏ, bắt nhóc trở về, đi theo nói tiếp: “Buổi tối chú đến nhà cháu, cháu để cửa cho chú.”

Lương thực dự trữ của mỗi nhà cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể cứu tế mấy củ khoai lang.

Cậu nhóc mím môi, ngẩng đầu nhìn La Vượng một cái, sau đó chạy vọt về phía trước.

La Vượng nhìn theo đến khi nhóc vào cổng thôn mới khẽ thở dài, nói với Dung Hiểu Hiểu: “May mà cô tinh mắt nhìn thấy, dòng sông nhỏ này của đại đội chúng ta không có bao nhiêu cá, nước sông còn chảy cực kỳ xiết, ngay cả người lớn xuống nước cũng rất dễ gặp chuyện không may, đừng nói đến trẻ con, năm trước có đứa nhỏ suýt chút nữa chết đuối, cũng may được Dung Chính Chí cứu lên.”

“Dung Chính Chí?!” Bạch Mạn ngồi trên xe kéo căng thẳng trong lòng.

Chỉ nghe thấy cái tên này thôi đã khiến tim cô ấy run lên, hận không thể lập tức chạy đến đại đội, vọt tới trước mặt người đó, hung hăng ôm lấy anh ấy.

Dung Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra.

Cô biết Dung Chính Chí là nam chính, nhưng lúc này mới đột nhiên nhớ ra, ‘Dung’ của nam chính với ‘Dung’ của cô có khi nào là cùng một chữ, chẳng lẽ bọn họ còn là bà con xa?

“Nguy hiểm như vậy, đứa bé kia còn muốn xuống nước để làm gì?” Tiêu Cảng cảm thấy đây là một thằng nhóc hư, không nghe lời thì đánh cho mấy trận là được rồi.

Ba của anh ta chính là như vậy.

Mỗi lần anh ta phạm lỗi, ba anh ta liền xách cành cây đuổi đánh, đánh cho anh ta kêu cha gọi mẹ, sau đó...Sau đó anh ta tiếp tục phạm lỗi, tiếp tục bị đánh, anh ta lại phạm lỗi rồi lại bị đánh.

Giống như một vòng tuần hoàn ác tính.

“Cậu tưởng là Sửu Ngưu không biết?” La Vượng thở dài: “Không phải không biết, mà là cuộc sống bắt buộc, nhà cậu nhóc chỉ có một người bà mù mắt, hoàn toàn không kiếm được công điểm, mọi nhu cầu trong cuộc sống đều nhờ đại đội cứu tế, nhưng đại đội có thể cứu tế được bao nhiêu?”

Lời nói của La Vượng khiến bọn họ trở nên im lặng.

Đều là thanh niên trí thức đến thì thị trấn, thành thị, cho dù điều kiện gia đình của vài người không quá khá giả, nhưng cũng chưa từng trải qua khó khăn đến mức chết đói.

Mỗi người đều có thể dựa vào sổ hộ khẩu và phiếu mua bán để nhận tem lương thực.

Một tháng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể đáp ứng nhu cầu hằng ngày.

So sánh với cuộc sống ở nông thôn đã tính là tốt hơn rất nhiều.

Cũng trong khoảnh khắc này, nhóm thanh niên trí thức mới đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu từ hôm nay cuộc sống của bọn họ sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thứ khiến họ cảm nhận được từ lúc bắt đầu chính là hoàn cảnh xung quanh.

Vào đại đội Hồng Sơn, tất cả những gì họ thấy là những ngôi nhà bằng đất cực kỳ thô sơ, thậm chí còn có vài căn nhà lá, cũng không biết sống như thế nào trong mùa đông giá rét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.