[Thập Niên 70] Ở Niên Đại Văn Lựa Chọn Lười Nhát

Chương 22: Chương 22: Tiễn đi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dung Hiểu Hiểu lắc đầu liên tục: “Không không không, em phải về nhà giấu tiền cho kĩ.”

Một số tiền lớn như vậy, phải cất giấu thật kĩ càng.

Có tiền rồi trong lòng mới có tự tin, cô cảm thấy sự tự tin của cô bây giờ đã tràn đầy, không còn một chút nào khủng hoảng đối với việc xuống nông thôn.

Cũng không biết có phải năm mươi tệ này mang đến tài vận hay không.

Trong mấy ngày kế tiếp, liên tiếp có người dúi tiền cho cô.

Buổi tối hôm đó Dung Thủy Căn lén lút đến tìm cô, nhét vào trong tay cô một xấp tiền, cũng không nhiều lắm, tổng cộng ba mươi bảy tệ sáu hào tám xu.

Nhìn thấy vẻ dè dặt trên mặt người đàn ông trung niên, Dung Hiểu Hiểu cảm động cực kì nhưng vẫn không kìm được hiếu kì: “Ba, đây không phải là quỹ đen ba giấu đấy chứ?”

“Suỵt suỵt!” Trên mặt Dung Thủy Căn hiện vẻ luống cuống: “Con không thể nói với mẹ con, bằng không ba chẳng được yên ổn đâu.”

Dung Hiểu Hiểu cười lên khà khà, cực kì thích thú nhìn nét hoảng hốt lo sợ trên mặt ba: “Mẹ trông giữ tiền gắt gao thế mà ba vẫn có thể giấu được nhiều quỹ đen như vậy, thật là lợi hại quá đi.”

“Còn không phải vì muốn lén uống hai ngụm rượu sao?” Dung Thủy Căn đưa tay sờ sờ đầu của cô, trong bùi ngùi pha chút luyến tiếc: “Từ hôm nay trở đi ba sẽ kiêng rượu, tiền mua rượu đều để dành lại cho các con.”

Ngoại trừ ba ra, điều làm cho Dung Hiểu Hiểu kinh ngạc hơn cả chính là Ngô Bình Tổ cũng lặng lẽ tìm đến.

Thật sự khiến người ta phải giật mình.

Người cô ít tiếp xúc nhất trong nhà này chính là Ngô Bình Tổ, mỗi ngày cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu, chung sống với người ngoài trong khu tập thể còn thân thiết hơn với anh.

Đối với chuyện hai chị em cô phải xuống nông thôn, anh thân là anh cả cho tới bây giờ cũng chưa từng lên tiếng, làm cho người ta cảm giác anh không quan tâm chút nào.

Cũng không biết có phải nhận tiền nhiều lần rồi hay không, đối mặt với tiền được dâng đến tận mặt Dung Hiểu Hiểu cũng không từ chối, nói tiếng cảm ơn rồi nhét ngay vào túi.

Có một điều là.

Tiền bọn họ cho đều là hai phần, trong đó có một phần cho chị hai.

Tuy nhiên tất cả mọi người đều đưa tiền cho cô giữ trước, nói y hệt như anh ba đã từng nói, bảo cô giữ cho kĩ đừng đưa tiền cho chị hai lãng phí.

Xem ra cả nhà đều biết đàn ông cặn bã không đáng tin, nhưng không lay chuyển được người yêu đương mù quáng.

Cả gia đình già trẻ lớn bé ai nhìn cũng đều hiểu, chỉ duy nhất mình chị hai lọt hố quá sâu.

Cơ mà, phải nói người hào phóng nhất vẫn là quan lớn nắm quyền trong nhà.

Một ngày trước khi đi, ban đêm Ngô Truyền Phương đi vào phòng của hai chị em, cũng không nói vòng vo nhiều lời, trực tiếp móc tiền ra.

Mười tờ nhân dân tệ nhét vào trong tay Dung Hiểu Hiểu.

Một tờ nhân dân tệ nhét vào trong tay Ngô Bình Tuệ.

Chênh lệch giữa hai chị em quả thật rất lớn.

“Đừng có liếc ngang liếc dọc, cho con tiền con cũng không giữ được, sau này cứ ba tháng mẹ sẽ gửi tiền cho con một lần, gửi mãi đến một trăm mới thôi.” Ngô Truyền Phương muốn ra vẻ nghiêm khắc, nhưng vừa nghĩ đến hai cô con gái ngày mai sẽ phải rời đi, không biết đến bao giờ mới được gặp lại, trên mặt liền không nhịn được để lộ ra cảm xúc luyến tiếc.

“Mẹ, con không có ý gì khác.” Ngô Bình Tuệ ấp úng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.