Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Hồng Anh đạp phải phân gà, buổi tối cô ta phải tự đi gánh nước cọ giày, cọ nửa ngày mới coi như sạch sẽ, tuy nói là sạch, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh của phân gà.
Nếu là đôi giày đi được mấy năm thì thôi đi, nhưng đây là đôi giày Thẩm Hồng Anh vất vả mãi mới làm được trong năm nay. Cô ta làm một đôi giày cũng không dễ dàng gì, nào là tích cóp vải vụn làm thân giày, làm đế giày, lại tìm vải làm mũi giày, cuối cùng mới làm ra được đôi giày mới này, người người đều nói đôi giày này có hình thức mới lạ, nói muốn mượn giày của cô ta làm mẫu.
Bình thường cô ta không nỡ đi, tại hôm nay giặt giày cũ nên mới bỏ đôi này ra, kết quả là đạp trúng phân gà.
Thẩm Hồng Anh vừa nghĩ đã thấy bực mình, cũng càng cảm thấy Phúc Bảo là quỷ xui xẻo, xui xẻo đến mức mình vừa đụng vào nó đã đạp trúng phân gà!
Đêm hôm đó, cô ta vội vội vàng vàng đuổi hai con trai của mình đi ngủ, rồi lải nhải mấy câu với chồng mình Cố Vệ Quốc, nói Phúc Bảo không phải là thứ tốt gì, nói gia đình Nhiếp lão tam gặp phải xui xẻo biết bao nhiêu khi nuôi Phúc Bảo.
Cố Vệ Quốc nào tin mấy chuyện này, cứ ngồi nghe cô ta lải nhải nửa ngày trời, rồi mới nói: “Đó chẳng phải là đứa trẻ tốt hay sao, sao lại nói là xui xẻo?”
Thẩm Hồng Anh suýt nữa tức giận đến hộc máu; “Anh không thấy em bị giẫm phải phân gà đấy à?”
Cố Vệ Quốc không hiểu gì hỏi: “Em giẫm phải phân gà, thì có liên quan gì đến đứa trẻ?”
Thẩm Hồng Anh lập tức bị nói đến á khẩu, trong bóng tối, cô ta nhìn chằm chằm vào chồng mình, cuối cùng kéo chăn lên che kín đầu: “Em không thèm nói chuyện với anh nữa!”
Đúng là cái đồ nói không thông tiếng người!
Thẩm Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi nghĩ không thể cứ như vậy được, dù thế nào cô ta cũng phải nghĩ cách đuổi Phúc Bảo đi, không thể nuôi quỷ xui xẻo trong nhà mình được.
——
Trong căn phòng phía tây, sau khi cho mấy đứa bé đi ngủ, Lưu Quế Chi nằm suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Cô ấy đã muốn coi Phúc Bảo làm con gái nuôi của mình, nhưng sợ là Miêu Tú Cúc không nghĩ như vậy, lúc đó mẹ chồng sẵn lòng để Phúc Bảo vào nhà, đều là vì có đội trưởng đại đội sản xuất ở đó. Giờ đón Phúc Bảo về nhà, gia đình bọn họ cũng sẽ không đến mức để đứa bé này đói bụng, nhưng dù sao đứa bé này cũng khác so với những đứa bé khác trong nhà.
Nói trắng ra là, Miêu Tú Cúc sẵn sàng để những đứa bé khác trong nhà đi học, nhưng chưa chắc đã chịu để Phúc Bảo đi.
Cũng giống như vậy trong những chuyện nhỏ nhặt khác, Miêu Tú Cúc khó tránh khỏi hà khắc với Phúc Bảo.
Lưu Quế Chi càng nghĩ đến vấn đề này lại càng thấy lo lắng, Miêu Tú Cúc không phải là người dễ nói chuyện, không biết cuộc sống tương lai của Phúc Bảo thế nào, nhưng phản ứng của Miêu Tú Cúc khi nghe Cố Vệ Đông nói sau này muốn cho Phúc Bảo đi học trong bữa ăn hôm nay, cũng càng khiến cô ấy lo lắng hơn.
Cô ấy biết mình là người câm, làm việc không có chính kiến, Cố Vệ Đông là con trai nhỏ nhất trong nhà, cũng không dám đối nghịch với cha mẹ, không thể làm chủ mọi việc, nên không biết tương lai của Phúc Bảo ẽ như thế nào đây.
Nghĩ tới tiểu Phúc Bảo vừa xinh xắn lại đáng thương, trong lòng cô ấy không khỏi thở dài.
Đứa nhỏ này thật không dễ dàng gì.
Cô ấy cũng không biết phải làm thế nào, lúc trước còn tức giận bực mình vì bị cứng rắn nhét cho tờ giấy ghi chữ phúc, thì giờ chỉ cần nghĩ tới Phúc Bảo, trong lòng cô ấy lại mềm nhũn ra, muốn thương đứa bé này.
Cố Vệ Đông thấy nàng dâu nhà mình cứ lăn qua lộn lại, nhỏ giọng hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy? Em để ý đến những lời mẹ nói với anh hôm hay hả? Cũng không phải là em không biết tính của mẹ, ngày nào mẹ không mắng người thì trong lòng sẽ rất khó chịu.”
Hôm nay Miêu Tú Cúc mắng con dâu, ngày mai mắng con trai, thấy ai không vừa mắt thì gõ người đó, mọi người đều đã quen rồi, với tính tình đó của bà ta, con trai con dâu không thích cũng có thể làm được gì?
Lưu Quế Chi không biết nói chuyện, tính tình lại mềm yếu, nghe chồng mình nói như vậy, cũng chỉ ừ ừ mấy câu cho có.
Cố Vệ Đông đoán được điều gì đó: “Em đang lo lắng cho Phúc Bảo hả?”
Lưu Quế Chi khẽ ừ đáp lại.