Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, ồn ào bên phía mẹ chồng và chị em dâu Cố gia đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại đội sản xuất vây xem.
Sau khi bắt được viên giấy trắng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khoanh hai tay trước ngực xem trò vui của Cố gia, vợ Nhiếp lão tam đứng ở trong số đó cực kỳ đắc ý, nói thầm với chồng mình: “Anh thấy không, nó là quỷ xui xẻo đấy, đi tới nhà ai nhà đó xui xẻo!”
Miêu Tú Cúc tự nhiên biết cả đại đội sản xuất đều đang xem trò hề của nhà mình, bà ta nghiêm mặt lại, cuối cùng thể hiện sự uy nghiêm của người đứng đầu trong gia đình, lên tiếng: “Bắt thì bắt rồi, Cố gia tôi sẽ dưỡng Phúc Bảo thay cho đại đội sản xuất, sự hy sinh này sẽ là niềm kiêu ngạo của Cố gia chúng tôi!”
Nghe những lời này rất có chính khí!
Trần Hữu Phúc vội vàng vỗ tay: “Được được được!”
Gia đình tốt năm nay… coi như là thuộc về Cố gia rồi!
Dưới ánh mắt đồng tình và quan sát của tất cả mọi người, Phúc Bảo bị gia đình Nhiếp lão tam dẫn ra khỏi nhà họ Nhiếp, lại được Lưu Quế Chi dẫn về Cố gia, cũng đổi tên từ Nhiếp Phúc Bảo thành Cố Phúc Bảo, trở thành con gái nuôi của phòng bốn Cố gia.
Phúc Bảo dè dặt đứng yên tại chỗ, đón nhận ánh nhìn quan sát của cả gia đình.
Cố gia có tổng cộng bốn người con trai, lão đại Cố Vệ Quốc, vợ là Thẩm Hồng Anh, là người xảo quyệt chanh chua, hai vợ chồng có hai người con trai; lão Nhị Cố Vệ Dân, vợ tên là Ngưu Tam Ny, đừng nhìn thời đại này mọi người đều bị đói, cô ta vừa đen lại vừa mập, là người có uống nước lạnh cũng bị dắt kẽ răng, bọn họ có một trai một gái; lão tam Cố Vệ Quân, vợ tên là Lưu Chiêu Đệ, Lưu Chiêu Đệ là người yếu ớt, tính cách cũng mềm yếu, sinh được ba cô con gái.
Lão Tứ Cố Vệ Đông, vợ tên là Lưu Quế Chi, cũng chính là cha mẹ mới của Phúc Bảo.
Cố Vệ Đông và Lưu Quế Chi có tổng cộng ba người con trai, theo thứ tự lần lượt là chín tuổi, tám tuổi, sáu tuổi.
Bẻ đầu ngón tay ra đếm, cả đại gia đình này tính luôn cả Phúc Bảo, có tổng cộng mười một đứa trẻ.
Hiện tại, mười đứa trẻ đều mở to đôi mắt vừa to vừa tròn ra nhìn Phúc Bảo.
Phúc Bảo cúi đầu, siết chặt vạt áo của mình.
Miêu Tú Cúc nhìn lướt qua Phúc Bảo bằng ánh mắt không chào đón cho lắm, cô bé mới hơn năm tuổi, làn da trắng nõn, nhìn rất xinh xắn đáng yêu, mỗi tôi quá gầy, gầy đến mức nhìn đôi cánh tay nhỏ như thể vừa gập vào là gãy.
Nhìn xong cũng thấy bé thật sự rất đáng thương, chưa kể xiêm áo trên người bé đã rách nát đến mức sắp không còn chỗ để vá, hai chân lấm lem bẩn thỉu, đôi mắt mở to lóe lên ánh lệ, dè dặt ngóng nhìn mọi người.
Bình thường Miêu Tú Cúc là người rất lợi hại, nhưng giờ nhìn xong, bà ta cũng không khỏi lắc đầu: “Đúng là làm bậy mà, cô bé đáng yêu như vậy lại bị dưỡng thành thế này, đúng là đáng thương!”
Lưu Quế Chi cẩn thận nhìn sắc mặt của mẹ chồng, biết bà ta đã bắt đầu thấy tội nghiệp cho cô bé này, cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, bước lên trước khoa tay múa chân, ý là muốn mang Phúc Bảo trở về nhà tắm rửa.
Hiện tại nhìn bé quá bẩn.
Miêu Tú Cúc gật đầu: “Đi tắm đi, cũng rửa sạch mùi mốc meo mang tới từ nhà Nhiếp lão tam!”
Lưu Quế Chi vội vàng gật đầu, dẫn Phúc Bảo qua phòng mình, vừa rồi cô đã xách một thùng nước từ trong giếng phía sau sân đại đội sản xuất về, chuẩn bị tắm rửa cho Phúc Bảo.
Lúc đưa Phúc Bảo vào nhà, cả ba con trai của cô ấy đều nhìn qua.
Lưu Quế Chi nhìn ba con trai nhà mình, giơ tay lên ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài, ba con trai đành lưu luyến đi ra ngoài.
Lưu Quế Chi cởi quần áo cũ ra giúp Phúc Bảo, để bé bước vào trong chậu gỗ, bắt đầu tắm rửa cho bé.
Phúc Bảo vừa nhỏ lại vừa gầy, cả tay và chân đều gầy như cây gậy, nhưng lại rất trắng, Lưu Quế Chi nhẹ nhàng dùng nước lau rửa hai bắp chân cho cô bé, nhìn vết bầm màu tím nhạt mơ hồ lộ ra trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô bé, cô ấy lại thấy thương cho cô bé này.
Lúc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cô bé đang nhìn mình.
Hai hàng lông mi nhỏ cong vút của cô bé hơi run rẩy, dưới hai hàng lông mi là đôi mắt sáng trong suốt, trong mắt lóe lên ánh lệ, như mang theo sự mong đợi, lại mang theo chút dè đặt, khiến trái tim Lưu Quế Chi nhất thời mềm nhũn.
Đây thật sự là cô bé vừa xinh xắn lại đáng yêu mà!