Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Phúc Bảo mặc quần áo vào, Lưu Quế Chi càng nhìn bé lại càng thấy thích.
Tuy lúc trước nhìn Phúc Bảo rất xinh xắn, nhưng người ngợm bẩn thỉu, lại mặc áo rách vá chằng chịt, không thể nào nhìn thẳng, nhưng giờ chỉ thay bộ quần áo cũ sạch sẽ vào, cảm giác cũng đã hoàn toàn khác hẳn.
Bé mặc chiếc áo ngắn màu đỏ mận, tuy màu sắc hơi trầm, nhưng Phúc Bảo có làn da trắng như tuyết, mặc đồ màu đỏ mận này càng làm nổi bật lên làn da trắng, phía dưới là chiếc quần màu xanh sẫm có chỗ vá, để lộ đôi bắp chân thẳng tắp.
Lưu Quế Chi không có con gái, chỉ có ba cậu con trai, ba cậu con trai đứa này nghịch ngợm hơn đứa kia, bình thường mặc quần áo sạch đi ra ngoài chơi, lúc chạy về đã bẩn. Vì vậy, cô ấy không chú trọng đến việc ăn mặc của con trai.
Giờ có được con gái nhỏ đáng yêu, trong lòng cô ấy đột nhiên muốn chưng diện. Cô ấy suy nghĩ trong chốc lát, mở ngăn kéo ra, tìm đoạn dây đỏ còn để lại hồi ăn tết, cắt một đoạn ngắn, tết hai bím đuôi sam nhỏ cho Phúc Bảo.
Sau khi tết tóc xong, cô ấy dẫn Phúc Bảo đi qua phòng chính.
Lúc này là thời gian ăn tối, Miêu Tú Cúc đang dẫn hai con dâu bưng cơm lên.
Nhìn thấy Lưu Quế Chi đi tới, bà ta thuận miệng nói: “Hôm nào nhớ dẫn con bé đi ra mộ họ nhà chúng ta thắp hương, tuy chỉ là một nha đầu, nhưng dù sao con bé cũng đã vào cửa Cố gia chúng ta, phải nói cho tổ tông biết.”
Bà ta vừa nói, vừa nâng mí mắt lên nhìn, chợt nhìn thấy Phúc Bảo.
Nhìn thấy Phúc Bảo xong, bà ta ngây ngẩn hỏi: “Đây… đây là Phúc Bảo?”
Cô bé trước mắt này… thật sự rất xinh xắn đáng yêu, quan trọng nhất là nhìn rất quen mắt, nhìn giống ai nhỉ?
Miêu Tú Cúc dụi dụi mắt nói: “Sao con bé nhìn xinh xắn thế? Hình như mẹ đã nhìn thấy ở đâu rồi!”
Lúc này, trong lòng Lưu Quế Chi đã rất vui vẻ.
Tự dưng nhà có thêm cô bé xinh xắn, tuy không phải mình sinh ra, nhưng chỉ cần nuôi dưỡng tốt, sau này sẽ trở thành áo bông nhỏ tri kỷ của mình. Vợ Nhiếp lão tam không muốn, Thẩm Hồng Anh dùng thủ đoạn đẩy cho mình, vậy thì mình nhận.
Hiện tại trong lòng cô ấy đã không còn cảm giác uất ức như lúc trước nữa, ngược lại còn không nhịn được bật cười, chỉ chỉ vào hai đuôi sam nhỏ trên đầu Phúc Bảo, ý bảo là mình vừa tết.
Lúc này, mấy nàng dâu cũng rửa tay đi vào nhà, bọn họ đều sửng sốt khi nhìn thấy Phúc Bảo: “Cô bé này nhìn cũng không tồi đâu! Sao xinh xắn thế không biết?”
Con dâu hai Ngưu Tam Ny có một trai một gái, nghĩ đến con gái Tảo Xuân nhà mình, cô ta như được mở rộng tầm mắt, cũng nhất thời hâm mộ.
Con dâu ba Lưu Chiêu Đệ nhớ tới ba cô con gái do mình sinh ra, thở dài thầm nghĩ, xinh xắn thì có thể làm được gì, dù sao cũng chỉ là con gái, mình đã sinh ba đứa con gái rồi, nghĩ cũng chẳng làm được gì!
Thẩm Hồng Anh cũng sửng sốt khi nhìn thấy Phúc Bảo, trong lòng thầm nghĩ đứa bé xinh xắn thế này, lớn lên lập gia đình cũng sẽ thu được nhiều sính lễ hơn đúng không? Nhưng bà ta lại nhanh chóng thay đổi cách nghĩ, xinh đẹp có tác dụng cái rắm, chỉ là đứa bé ăn khỏe, còn là ôn thần xui xẻo nữa, ai dính phải đứa bé này đều xui xẻo cả!
Hiện tại phòng bốn dính vào, cứ chờ xui xẻo đi.
Điều duy nhất khiến bà ta không thoải mái là, gia đình bọn họ còn chưa tách ra, ăn cùng một nồi cơm, vậy chẳng phải là Phúc Bảo sẽ cướp cơm trong bát của mình sao? Vừa nghĩ tới đây, bà ta đã thấy tức giận rồi!
Miêu Tú Cúc nhìn Phúc Bảo, cuối cùng cũng bừng tỉnh nhớ ra: “Ai ôi, bảo sao mẹ cứ thấy nhìn quen mắt, các con xem, áo đỏ quần xanh, lại tết hai bím tóc nhỏ, chẳng phải chính là tiểu đồng tử đứng bên cạnh Quan Âm Bồ tát trong tranh dán ngày tết hay sao?”
Vừa nghe thấy Miêu Tú Cúc nói vậy, mấy nàng dâu đều quay sang nhìn bức tranh tết được dán trên tường, bức tranh tết treo trên tường cũng đã ngả vàng, nhưng trong tranh có tiểu đồng tử, có tiểu nữ đồng mặc áo đỏ quần xanh, trên đầu còn thắt búi hai bím nhỏ nhìn như hai chiếc bánh bao, mi mắt đẹp như tranh vẽ.
Mọi người nhìn tiểu đồng tử kia, lại quay sang nhìn Phúc Bảo, tất cả đều cùng mỉm cười, Ngưu Tam Ny nói: “Dạ vâng, nhìn giống lắm ạ, giống y như đang vẽ Phúc Bảo vậy!”
Lưu Quế Chi nhìn sắc mặt của mẹ chồng, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.