Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 91: Chương 91: Chu Nam và ngươi?




Ngày hôm nay thời gian dường như trôi cực kỳ chậm, lúc cửa văn phòng bị mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng, có thể thấy rõ đường gân nổi lên đang đặt trên tay nắm cửa.

Lại đập vào mắt đó là cặp mắt phượng ấm áp, Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm lúc này còn có tâm tình thèm nhỏ dãi sắc đẹp cũng rất tuyệt.

Không lý do thả lỏng thân thể đang căng chặt, mở miệng nói: “Còn tưởng là Mập Mạp ca.”

Thẩm Bác Quận nhìn nha đầu trước mắt quần áo nhăn nhúm, tóc rối loạn, giày rách hở mũi, rõ ràng rất khẩn trương lại ra vẻ nhẹ nhàng nói chuyện với hắn, trong đầu hiện ra bộ dáng nàng mấy lần gặp trước, đều là gương mặt tươi cười, trong ngực không lý do co chặt một chút.

Áp xuống cảm xúc khó hiểu trong lồng ngực, giọng nói hắn ôn hoà mà trầm thấp: “Đến đưa ngươi đi làm ghi chép.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi theo Thẩm Bác Quận đi ra ngoài.

Tầm mắt Thẩm Bác Quận chuyển tới trên giày của nàng, hỏi: “Có muốn đi mua giày trước hay không?”

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm giày trên chân, ngón chân còn nghịch ngợm động một chút, bất đắc dĩ nói: “Ừm, muốn mua một đôi.”

Thẩm Bác Quận hình như hiểu lầm cái gì, hỏi: “Không có tiền cùng phiếu?” Hắn có đây.

Lâm Ngọc Trúc ngẩn ra một chút, cười lắc đầu, vốn tưởng rằng giày này còn có thể đối phó một thời gian nữa.

“Có muốn chải lại tóc không?” Thẩm Bác Quận nhìn chằm chằm đầu tóc lộn xộn của Lâm Ngọc Trúc lộn xộn nói.

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ tóc, đây là vừa rồi nàng cố ý làm để tăng thêm phần thê thảm sau khi trốn thoát.

Lúc này cũng không cần thảm như vậy nữa, vội vàng xoã tóc, đứng trước gương treo trong văn phòng, tết lại hai bím tóc.

Thẩm Bác Quận lẳng lặng đứng ở một bên chờ, không có nửa phần không kiên nhẫn.

Sau khi mua xong giày vải ở Cung Tiêu Xã, Lâm Ngọc Trúc do dự mãi cuối cùng vẫn hỏi: “Những người đó đã bắt được?” Đừng quay đầu lại bắt nàng.

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, vừa đẩy xe đạp vừa nói: “Yên tâm, đều đã bắt được, ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn hắn, không quá hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Làm xong ghi chép, khi Lâm Ngọc đi ra ngoài, Thẩm Bác Quận vẫn là trang phục người phát thư, đứng ngoài cửa Cục Công An chờ nàng.

Lâm Ngọc Trúc đi qua nhìn hắn, nói: “Ghi chép xong rồi.”

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, thanh âm trong sáng nói: “Ta đưa ngươi về thôn.”

Lâm Ngọc Trúc hướng về phía hắn cười ngọt ngào, “Cảm ơn.”

Thẩm Bác Quận trong lòng nhảy dựng, khuôn mặt lạnh lùng khó có được nhu hòa vài phần.

Rõ ràng là có xe đạp, nhưng hai người lại đi bộ về thôn, khi ánh hoàng hôn rơi trên con đường nhỏ, nhuộm lên mặt đất một mảnh ánh vàng, khoảng cách giữa hai người trước sau vẫn duy trì một cánh tay.

Bỗng nhiên giọng nói nam nhân trong trẻo hỏi: “Ngươi biết thân phận của chúng ta từ khi nào?”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ lúc này giả ngu cũng không lừa gạt cho qua được, nên hàm hồ nói: “Cũng không phải rất chắc chắn, Mập Mạp ca có chút thích buôn chuyện, nói nhiều tự nhiên liền đoán được một chút, ha ha.” Nói xong Lâm Ngọc Trúc bật cười.

Nàng có thể nói lần đầu ta đi chợ đen bị các ngươi theo dõi sau đó liền nghi ngờ các ngươi sao?

Thẩm Bác Quận nhíu mày, cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm nếu không muốn nói thì thôi vậy.

“Chu Nam cùng ngươi......”

Lâm Ngọc Trúc mười phần vô tội nói: “Chỉ là tai bay vạ gió, nói chuyện còn chưa nói được mấy câu, lại nói hắn cũng không tới cứu ta, tất cả đều là Tống Chí Cao tự suy đoán thôi.”

Hiện giờ Tống gia cùng Lưu gia đã trở mặt, thân phận của Chu Nam rất vi diệu, Lâm Ngọc Trúc cũng không biết hắn ở trong đó rốt cuộc là đảm nhiệm vai trò gì, lúc này nói cái gì cũng không thể cùng Chu Nam nhấc lên quan hệ.

Lại nói vốn dĩ cũng không có quan hệ gì.

Trong lòng tuy rằng tò mò, nhưng Lâm Ngọc Trúc lúc này không dám hỏi, hỏi nhiều nàng sợ chính mình lại bị liên luỵ vào, liền thành thành thật thật đóng vai quỷ xui xẻo là được.

Tuy vậy vẫn là quan tâm hỏi: “Lý Hướng Vãn tìm được rồi sao?”

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, “Tìm được rồi, chỉ là không được tốt, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Lâm Ngọc Trúc trong lòng nhảy dựng, sắc mặt có chút không được tốt, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy rơi vào tay kẻ xấu, sẽ không......

Lâm Ngọc Trúc không hỏi ra miệng, Thẩm Bác Quận thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, dường như cảm giác được cái gì đó, nói: “Trên đầu bị thương, không bị gì khác.”

Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng thở ra, phong thuỷ của nhà chung thật sự là không tốt, chưa được bao lâu lại có người bị thương ở đầu.

Về tới nhà chung của thanh niên trí thức, Lâm Ngọc Trúc mới hiểu được Thẩm Bác Quận nói sẽ bảo vệ nàng là có ý tứ gì, Thẩm Bác Quận tìm được Vương Dương, hai người ôn chuyện giống như bạn tốt vậy.

Thẩm Bác Quận đêm đó ở lại nhà chung cho thanh niên trí thức, mọi người thế mới biết, hoá ra tiểu ca đưa thư và Vương Dương quen từ trước.

Lâm Ngọc Trúc nhìn tiền viện không có bóng dáng của Lý Hướng Bắc, nghĩ đến hẳn là ở bệnh viện thị trấn cùng Lý Hướng Vãn.

Lâm Ngọc Trúc vừa mới bước vào hậu viện, đã nhìn thấy Vương Tiểu Mai vài bước chạy tới, dạo quanh người nàng một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, Vương Tiểu Mai túm nàng về phòng, bắt đầu nhất nhất kể ra.

Cũng thật khéo, lúc Lâm Ngọc Trúc bị Tống Chí Cao đánh ngất, bị con trai nhỏ nhà Trần thẩm hàng xóm nhìn thấy, tuy rằng hai nhà cách nhau khá xa không thấy rõ toàn bộ, nhưng cậu con trai nhỏ nhà Trần thẩm cảm thấy không đúng lắm, chờ Vương Tiểu Mai trở về phát hiện Lâm Ngọc Trúc không ở nhà, đang định đi ra ngoài tìm người.

Con trai nhỏ nhà Trần thẩm chạy tới nói: “Ta thấy Tống ca ca đánh Lâm tỷ một cái, Lâm tỷ liền ngã xuống đất, sau đó lại bị Tống ca ca cõng đi ra ngoài, Lâm tỷ tỷ và Tống ca ca đang hẹn hò sao?”

Vương Tiểu Mai mắt giật giật, vẻ mặt từ mộng bức chuyển thành nghiêm nghị, lại tỉ mỉ hỏi vài câu.

Lời nói của trẻ con không thể chắc chắn được điều gì, Vương Tiểu Mai ném sọt xuống liền ra cửa, chuẩn bị đi đến chỗ làm công xem Tống Chí Cao có ở đấy không.

Chưa đi được bao xa liền gặp phải Thẩm Bác Quận đi phát thư, thấy nàng vội vàng, bộ dáng tâm thần không yên, tốt bụng hỏi thăm.

Vương Tiểu Mai lúc này lòng nóng như lửa đốt, luôn cảm thấy Lâm Ngọc Trúc có thế đã xảy ra chuyện, nhưng Tống Chí Cao thoạt nhìn thật sự không giống người xấu, nhất thời không biết nên làm thế nào, liền nói cho Thẩm Bác Quận biết.

Thẩm Bác Quận càng nghe càng thấy không thích hợp, mang theo Vương Tiểu Mai đi đến chỗ sửa đường, phát hiện Tống Chí Cao cùng Chu Nam đều không ở đây, liền quay đầu đi đến đồn công an.

Trước khi rời đi Thẩm Bác Quận dặn dò Vương Tiểu Mai về thôn chờ tin tức, sợ nàng nóng vội tìm người lại bị liên lụy vào.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi Vương Tiểu Mai, Lý Hướng Vãn có ở nhà chung cho thanh niên trí thức không?

Khi Vương Tiểu Mai lắc đầu, Thẩm Bác Quận dời ánh mắt về phía Lý Hướng Bắc, Lý Hướng Bắc cũng đang chú ý bên này, một buổi sáng nay hắn có chút tâm thần không yên, luôn có cảm giác hoang mang rối loạn, lúc Vương Tiểu Mai và Thẩm Bác Quận đến đây, ngực liền đập bình bịch.

Cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Lý Hướng Bắc không khỏi tiến lên hỏi thăm Lý Hướng Vãn đang làm gì, từ Vương Tiểu Mai biết được là đi thị trấn, Lý Hướng Bắc chưa xin nghỉ đã đi chợ đen tìm người.

Thẩm Bác Quận lo lắng cho Lâm Ngọc Trúc, nên trước tiên quay lại đồn cảnh sát điều tra manh mối, tìm ra nơi ẩn náu thường ngày của nhà họ Tống.

Người vừa đến đồn công an, liền nhìn thấy đồng nghiệp bắt được vài kẻ có hành vi lén lút ở xung quanh, hắn là nội ứng, thân phận tạm thời còn chưa bại lộ, nên không tiến lên, đúng lúc gặp được Mập Mạp từ trong Cục bước ra.

Hai người tầm mắt chạm nhau, Mập Mạp đi tới nhỏ giọng kể lại chuyện hôm nay của Lâm Ngọc Trúc.

Biết được người đã chạy thoát, Thẩm Bác Quận lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.