Nếu nói muốn ăn thịt, vậy đã nói là phải làm, chờ tới lúc đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Ngọc Trúc vào không gian chuyện đầu tiên làm chính là bảo Tam Mập đi giết heo.
Mệnh lệnh vừa mới ra xong, quầng sáng đúng lúc hiện lên, đủ loại kiểu dáng công cụ giết heo hiện ra ở trước mắt.
Lâm Ngọc Trúc:......
Cuối cùng vẫn là mua một bộ công cụ giá thấp nhất.
Tam Mập vung dao mổ heo đi trang trại, Lâm Ngọc Trúc tranh thủ nhìn xem, mấy ngày gần đây đã ép được bao nhiêu dầu nành.
Vừa nhìn cảm thấy rất không tồi, đã ép được mấy trăm cân, đủ cho nàng bán một thời gian, đậu nành có thể suy xét gieo trồng dài hạn.
Đang kiểm tra đậu nành, nàng phát hiện Đại Mập cũng bắt đầu đi về hướng trang trại, buồn bực Đại Mập này đi làm gì.
“Nó đi giúp đỡ bắt heo.” Hệ thống tốt bụng giải thích cho nàng.
Lâm Ngọc Trúc:..... Vậy vì sao ngay từ đầu không gọi Đại Mập đi cùng luôn, Tam Mập có hơi khờ nha.
“Mấy thế hệ người máy ban đầu ở vấn đề chỉ số thông minh xác thật có chút tỳ vết, tuy nhiên người máy mới nhất của chúng ta rất tốt, dù là bề ngoài hay là chỉ số thông minh đều có thể so với người thật, ký chủ có ý định tìm hiểu một chút hay không?”
Không, không có ý định.
Hệ thống lại khôi phục yên tĩnh.
Lâm Ngọc Trúc đứng dậy về nhà gỗ nhỏ làm đề, nữ chính người ta còn chăm chỉ chịu khó như vậy, nàng chỉ là người qua đường giáp càng phải nỗ lực hơn.
Nếu đã nhắc đến thì hệ thống không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền được, lúc nàng xem xong sách giáo khoa sơ cao trung, hệ thống lại tự mang hiệu ứng âm nhạc tặng cho nàng một đại lễ bao.
Mở ra nhìn thì, rất tốt, là một bộ bài thi.
Sau đó hệ thống liền mở ra quy trình đẩy mạnh tiêu thụ quen thuộc, cuối cùng lấy giá mỗi bộ bài thi 5000 điểm cống hiến bán cho nàng.
Lâm Ngọc Trúc liền tỏ vẻ, nàng rất chịu phục.
Làm xong một bộ đề, hệ thống nhắc nhở nàng thịt heo đã để vào kho hàng.
Lâm Ngọc Trúc mở kho hàng hệ thống ra nhìn kỹ, phát hiện Tam Mập rất không tồi, đem các bộ phận thịt heo đều chia tách tốt, nàng đem đầu heo và nội tạng bán cho hệ thống, thu được không ít điểm cống hiến.
Sau đó lại xem xét cẩn thận một lần nữa, thịt chân giò có 45 cân, thịt ba chỉ có 25 cân, thịt thăn 20 cân, xương sườn và xương sống lưng có 35 cân, xương lớn có cái 10 cân, thêm vào móng heo trước sau, gần như đã đủ những gì một con heo sản xuất ra.
Lâm Ngọc Trúc làm một phép tính đơn giản chỉ riêng thịt heo đã có thể bán được hơn hai trăm đồng.
Trong đầu hiện ra tám con heo con ở trang trại đang gào khóc đòi ăn, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy chính mình sắp phát đạt rồi.
Phát hay không tạm thời không nói, giờ là thời khắc Tam Mập biểu diễn trù nghệ, buổi tối nàng cũng chưa ăn được gì, giờ liền kho tàu một cái móng heo làm bữa ăn khuya đi.
Mệnh lệnh vừa ra liền thấy Tam Mập từ phía sau chậm rãi đi vào phòng bếp.
Đại Mập ở cửa tạm dừng một chút, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc ngốc ngốc chớp mắt.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm nó suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là ngươi đi hái ít dâu tây đi.”
Sau một lần Vương Tiểu Mai lại thể hiện cái mũi rất thính của mình, nàng rất ít khi ăn dâu tây vào ban ngày.
Đại Mập nhận được mệnh lệnh vui sướng đi ra ruộng.
Chờ móng heo kho tàu thơm nức mũi được bưng lên bàn, Lâm Ngọc Trúc nước miếng giàn giụa, cái gì mà vừa ăn tối xong, cái gì mà vừa mới ăn một đĩa dâu tây, chỉ với móng heo sắc hương vị đều đầy đủ này, nàng hoàn toàn có thể một hơi ăn hết.
Không nói tới thịt heo nuôi hoàn toàn bằng lương thực thật sự rất thơm, tay nghề của Tam Mập cũng không kém, móng heo kho tàu này so với tiệm cơm đời sau ăn ngon hơn nhiều.
Nhưng so với thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh, vẫn cảm thấy kém hơn một tí xíu.
Cảm giác dường như thiếu cái gì đó, Lâm Ngọc Trúc ăn hết một cái móng heo, vẫn còn đang suy nghĩ hình như là thiếu một chút nhân khí?
Một đêm này Lâm Ngọc Trúc ngủ cực kỳ không yên giấc, không còn cách nào, ăn quá nhiều.
Sau khi nước đường nấu được hai thùng, Lâm Ngọc Trúc có ý là đi bán trước đã, đừng có tích cóp cả một phòng nước đường rồi lại bị xử lý hết nguyên ổ, lại nói cũng không có nhiều thùng đựng như vậy.
Vương Tiểu Mai cũng biết rõ đạo lý này, hai người lên lịch hẹn ngày hôm sau đi trấn trên bán nước đường.
Vương Tiểu Mai mới sáng sớm đã dậy chuẩn bị xong xuôi sang gõ cửa, còn nghĩ ngày xưa giờ này đã sớm mở cửa rồi, hôm nay là làm sao vậy.
Lâm Ngọc Trúc héo héo đứng dậy mở cửa, lăn lộn cả một đêm, về sau vẫn là tốn một số điểm lớn mua một bình thuốc hỗ trợ tiêu hóa từ hệ thống, uống xong mới thấy tốt hơn một chút.
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc tinh thần uể oải, buồn bực hỏi: “Bị bệnh?”
Lâm Ngọc Trúc ngáp cái rõ to lắc đầu, nhanh chóng rửa mặt một phen, liền đi theo Vương Tiểu Mai đi trấn trên.
Lúc ra khỏi phòng Vương Tiểu Mai còn hỏi nàng có cần ăn chút gì lót bụng không.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nàng căn bản không cần lót bụng, nàng hiện tại còn cảm thấy ăn không tiêu.
Vương Tiểu Mai lần này đã chuẩn bị mang theo Lâm Ngọc Trúc cùng đi giao hàng, cho nên trên đường đi mơ hồ nói: “Lát nữa ta cải trang cho ngươi một chút, ta đưa ngươi đi một nơi, bình thường ta đều mang hàng tới nơi đó.”
Nghe xong lời này trong đầu Lâm Ngọc Trúc hiện ra gương mặt Vương Tiểu Mai trang điểm đầy nốt rỗ, vội vàng lắc đầu nói: “Tiểu Mai đồng chí, không nói dối ngươi, ta có thân thích chuyển đến đây sống, hay là ngươi đưa ta một thùng, ta xem người ta có muốn hay không?”
Lời này nói ra có chút ba phải thế nào cũng đúng.
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt, cũng không quá kinh ngạc: “Ngươi cũng có phương pháp nha.”
Cùng Lâm Ngọc Trúc đi trấn trên vài lần nàng mơ hồ đoán được một chút, nhưng cũng không phải rất chắc chắn.
Lâm Ngọc Trúc tính toán đường ra một chút, rốt cuộc nàng và Vương Tiểu Mai hiện tại xem như đã buộc trên cùng một sợi dây, nàng thường xuyên tới trấn trên căn bản không giấu được nàng ấy, cho dù có ngốc thì dần dần cũng sẽ phát hiện ra chút gì đó.
Hiện tại kỹ thuật cải trang của nàng ngày càng cao, cũng không sợ người khác nghi ngờ mục đích đi trấn trên của nàng, dù sao không bắt được ngay mặt thì ai cũng không thể làm gì được nàng.
Hơn nữa, tâm tính Vương Tiểu Mai nàng hiểu rõ đôi chút, người không xấu, cũng không phải là người cái gì cũng bô bô nói ra ngoài, mơ hồ để lộ một chút, không phải là vấn đề gì lớn.
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Vương Tiểu Mai tấm tắc lắc đầu, sau đó hỏi: “An toàn không? Nếu không ta giới thiệu cho ngươi phương pháp của ta, chúng ta chỉ cần đi nhập hàng đưa qua là được, không cần phụ trách bán, tuy rằng kiếm được ít, nhưng rất an toàn.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu suy nghĩ, đối với con đường của Vương Tiểu Mai nổi lên tò mò, ừm, lát nữa đi chợ đen tìm nàng vậy.
“Yên tâm đi.” Lâm Ngọc Trúc tự tin nói.
Vương Tiểu Mai vẫn không quá yên tâm, dọc theo đường đi cứ nhắc mãi bảo nàng như thế nào làm mình xấu đi một ít, tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đi ra ngoài rất dễ dàng bị theo dõi, nàng nói đặc biệt nghiêm túc.
Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại đột nhiên cười ha ha lên, Vương Tiểu Mai cực kỳ không vui.
Cảm giác một mảnh hảo tâm đều đem đi nuôi chó hết rồi.
Lâm Ngọc Trúc xụ mặt, không còn cách nào, chính là rất muốn cười.
Tới trấn trên rồi thì hai người đường ai nấy đi.
Lâm Ngọc Trúc không vội vã bán hàng, mà là lặng lẽ đi theo phía sau Vương Tiểu Mai, phát hiện phương hướng Vương Tiểu Mai đi là ga tàu hoả, chắc là muốn đi chợ đen trước.
Vì thế nàng tìm một chỗ không người tiến vào không gian, sau khi cải trang xong lại biến thành Mộc Đầu.
Sau đó đi chợ đen tìm kiếm Vương Tiểu Mai, người một nhà cũng phải phát triển một chút.