Không thể hại chết con gái của người ta mà còn ngủ trên giường của người ta, dùng đồ đạc của người ta, dùng tiền của người ta để nuôi con.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Đồ đạc dù có chặt ra làm củi đốt cũng không thể để lại cho chúng.
Ngay cả người chồng chưa cưới đạo đức giả và người chị gái cùng cha khác mẹ đó, cô cũng phải trừng trị, đã chiếm thân xác của nguyên thân thì phải báo thù.
Vì thế, Khương Linh lên tiếng: “Được rồi, đừng diễn nữa, thật kinh tởm, tôi đi xuống nông thôn.”
Cặp vợ chồng ôm đầu khóc lóc ngay lập tức dừng lại, Lưu Ái Linh lau nước mắt, giả bộ thương con: “Khương Linh, con nói gì vậy, ba mẹ thương con, cũng không nỡ xa con... Nhưng... nhưng…” Bà ta cắn môi đau đớn rơi nước mắt: “Chí Hồng, hay là để An Nam đi, con bé là chị mà. Em gái làm sai, chị gái phải gánh vác mới đúng.”
“Không được, phải để Khương Linh đi.” Lúc này, An Chí Hồng hóa thân thành quan thanh liêm, công bằng và nghiêm minh: “Ai phạm lỗi thì người đó phải giải quyết.”
Nói rồi lại nhìn Khương Linh: “Vì con đã đồng ý, ngày mai đi với ba đến văn phòng thanh niên trí thức. Xuống nông thôn là để xây dựng đất nước, là việc cao cả, con ở nhà rảnh rỗi hai năm cũng nên làm việc gì đó rồi.”
Khương Linh gật đầu đồng ý, cố ngồi dậy, giơ tay: “Được thôi, tôi xuống nông thôn vì ông, vậy thì phải cho tôi chút lợi chứ? Cho tiền đi.”
“Cái gì?” Nghe nói đến tiền, Lưu Ái Linh suýt nữa thì không nhịn được: “Muốn, muốn tiền gì? Các con xuống nông thôn là để hỗ trợ xây dựng đất nước, nhà nước nuôi ăn nuôi uống, muốn tiền để làm gì?”
Khương Linh thở hổn hển, ôm ngực sắp ngã xuống: “Tôi bị bệnh tim, đồ ăn thức uống không được quá tệ, thuốc bổ, tiền, các ông bà phải chuẩn bị đầy đủ, tiền cũng không cần nhiều, một nghìn tệ là được.”
Lưu Ái Linh thở không thông: “Sao con không đi cướp đi?”
Một nghìn tệ không phải là không lấy ra được, nhưng một nghìn tệ đó là bà ta để dành cho con gái mua việc làm, coi như của hồi môn mang vào nhà họ Chung, nếu của hồi môn của họ ít đi, bị nhà họ Chung bạc đãi thì phải làm sao.
Khương Linh nhìn bà ta cười khẩy, chính vì biết họ đã để dành được một nghìn tệ nên mới đòi bấy nhiêu.
Cô cũng không nói nhiều, đi giày xuống giường, nhấc một sợi dây thừng dưới gầm bàn, đi thẳng ra ngoài.
Lưu Ái Linh và An Chí Hồng không hiểu cô định làm gì.
Chỉ thấy Khương Linh đi mở cửa lớn, đứng trên ghế đẩu, treo dây thừng lên khung cửa rồi thắt nút, bắt đầu vòng vào cổ, vừa khóc vừa hét: “Tôi không sống nổi nữa, mẹ kế muốn giết tôi rồi.”